Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 558
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:01
Lượt xem: 46
Sau khi A Lặc Thư thổ lộ hết, tâm trạng đã bình thản hơn rất nhiều, thậm chí còn nói đùa với Lục Kiến Vi.
"Lần này sao không dẫn theo Ôn công tử nhà ngươi đến? Không phải các ngươi vẫn luôn như hình với bóng sao?"
Lục Kiến Vi thoải mái nói: "Hắn đi đứng không tiện."
"Ngươi là Võ Vương cấp tám, ở Trung Nguyên được xưng là nhân vật số một, y thuật còn cao minh, người hâm mộ ngươi hẳn là nhiều như cá diếc sang sông, vì sao ngươi phải coi trọng một tên què chứ?"
"A Lặc Thư." A Lặc Hồng liếc hắn một cái: "Ăn nói cẩn thận."
Lục Kiến Vi mỉm cười hỏi lại: "Ngươi có bối phận là trưởng lão của Cổ Thần Giáo, tuổi còn trẻ đã có thiên phú xuất chúng, trong tộc cô nương ái mộ ngươi hẳn là không ít, vì sao ngươi lại coi trọng nữ ma đầu Trung Nguyên chứ?"
"Nàng không phải nữ ma đầu!"
"Hắn cũng không phải người què!"
A Lặc Thư: ".... Dù sao cũng không thể đi lại!"
"Ngươi cớ gì lại chấp nhất chuyện giữa ta và hắn như thế?"
A Lặc Thư: "Ta sợ ngươi bị lừa, tựa như cái tên trượng phu vô sỉ đến cùng cực của A Nguyệt, thật khiến người ta buồn nôn!"
"Đa tạ đã quan tâm, nhưng ta không phải Lâm Tòng Nguyệt." Lục Kiến Vi bội phục kiểu người như Lâm Tòng Nguyệt, nhưng xưa nay nàng không hề nhân từ.
Điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo bản thân an toàn, sau đó mới có thể phân phát một chút nhân từ của mình.
Nếu ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, vậy làm sao bảo vệ được người ngoài?
A Lặc Thư: "Ngươi và nàng quả thực không giống nhau."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn nhẹ nhàng thở dài, không tiếp tục nói đề tài này nữa, trái lại cười trào phúng: "Chắc hẳn những người Trung Nguyên kia đang canh giữ gần Cố Bạch Đầu rồi."
Hồn Đoạn Lĩnh rất lớn, cho dù Mâu tộc bố trí cửa ải ngăn ngoại nhân tiến vào, nhưng cũng không thật sự làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-558.html.]
Người Trung Nguyên muốn dược liệu và độc vật trân quý thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để tiến vào Hồn Đoạn Lĩnh, vốn không ngăn cản nổi.
"Yên tâm." A Lặc Hồng trấn an hắn: "Trong tộc có phái cao thủ."
"Những người Trung Nguyên kia thích giở trò mưu mẹo nham hiểm, dưới sự hợp lực của bọn họ, các trưởng lão chỉ sợ ngăn cản không nổi."
"Lục chưởng quầy...." A Lặc Hồng chậm rãi nói: "Một lúc nữa ta có thể sẽ phải ra tay trục xuất đám người Trung Nguyên kia, xin hãy tha lỗi."
Lục Kiến Vi ngẫm nghĩ, nói: "Có lẽ không cần ngươi tự mình ra tay đâu."
"Ý gì?" A Lặc Thư tò mò hỏi: "Ngươi có cách để bọn họ không tranh đoạt sao?"
"Cũng không phải." Lục Kiến Vi nói: "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, có nhiều người cướp Cố Bạch Đầu như vậy, bọn họ dĩ nhiên có bất đồng."
Đôi mắt A Lặc Thư sáng lên: "Ngươi nói là, chúng ta có thể trốn ở một bên quan sát bọn họ tự g.i.ế.c lẫn nhau?"
"Đúng vậy. Để đối phó với trưởng lão thủ hoa của Mâu tộc, bọn họ dĩ nhiên sẽ hợp tác với nhau, nhưng nếu như không có cao thủ ở đây thì sao?"
A Lặc Hồng nói: "Ta đi thông tri trưởng lão trong tộc, tạm thời đứng ngoài quan sát, không cần ra tay."
Là do trước đây người trong tộc quan tâm quá mức, không dám mạo hiểm đứng ngoài quan sát Cố Bạch Đầu bị cướp đoạt.
Cố Bạch Đầu mười năm mới nở hoa một lần, mỗi lần chỉ nở mười đóa, tăng nhiều mà cháo thì ít, vốn không đủ chia.
Tranh đoạt là không thể tránh khỏi.
Lúc ba người Lục Kiến Vi đến gần Cố Bạch Đầu đã nhận ra gần đó có Võ giả cấp năm, cấp sáu thậm chí là cấp bảy, ước chừng có khoảng trăm người.
Đám người này nếu hợp lực cùng nhau, A Lặc Hồng cũng không nhất định có thể đỡ nổi.
Dưới sự dẫn đầu của A Lặc Hồng, ba người chiếm cứ một địa điểm bí ẩn lại dễ quan sát.
Nơi này ngoại nhân rất khó phát hiện.
A Lặc Hồng có tu vi cấp tám, muốn không bị người khác phát hiện là dễ như trở bàn tay, nàng còn có thể dùng cảm tri cổ để che đậy khí tức của A Lặc Thư, giấu diếm ngũ giác của đám Võ giả Trung Nguyên.