Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 559
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:52:02
Lượt xem: 42
Lục Kiến Vi vận chuyển tâm pháp Vô Danh, gần như tan thành một thể với không khí.
Ba người đứng ở chỗ cao, yên lặng nhìn chăm chú động tĩnh bên dưới.
Cố Bạch Đầu sinh trưởng ở vùng sơn cốc tĩnh mịch, sơn cốc hẹp mà nhỏ, không quá bằng phẳng, hơn trăm người đứng trong cốc, phục sức đệ tử tông môn khác biệt được phân ra vô cùng rõ ràng.
Cùng phòng bị lẫn nhau, cùng kiềm chế lẫn nhau.
Bị bọn họ vây ở giữa là một cái cây trụi lủi, thân cây thô mà ngắn, chỉ tách ra khoảng mười nhánh, trên đỉnh của mỗi một nhánh cây đều chỉ có một nụ hoa hơi hé nở một nửa.
Màu của cánh hoa là màu đen cực hiếm thấy, dưới đài có một vòng trắng, tựa như sợi tóc, bắt đầu trắng dần.
Chờ khi nụ hoa hoàn toàn nở ra, cánh hoa lập tức biến thành màu trắng, cho nên mới lấy tên là "Cố Bạch Đầu".
Nghe đồn màu sắc hoa này vốn sẽ không đổi thành trắng, mà là do chứng kiến một chuyện tình yêu đẹp đẽ mà thê lương nên mới đột nhiên biến thành trắng.
Nữ tử ngồi dưới tàng cây chờ đợi người yêu trở về, chờ đợi ròng rã mười năm, lại chỉ chờ được di vật của người yêu, vì bi ai mà tóc cũng nhuộm thành bạc.
Hoa cũng cảm động lây, màu sắc từ đen thành trắng.
Mặc kệ chuyện xưa là thật hay giả, thu hút được bao nhiêu người thì hiệu dụng của Cố Bạch Đầu vẫn đều là sự thật.
Các đại tông môn ở Trung Nguyên phái đệ tử đến đây, một là muốn cướp cánh hoa, hai là để đệ tử lịch luyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu Võ Vương cấp tám từng tông môn tự mình đến đây, Mâu tộc nhất định không thủ được. Nhưng cùng lúc đó, nội môn tông môn cũng sẽ trống rỗng, không ai trấn thủ, dễ khiến người bên ngoài thừa cơ hội.
Cho nên nhìn chung, Võ Vương cấp tám của tông môn đều không dễ dàng ra mặt, chính là phòng ngừa những lúc môn phái khác thừa cơ xông vào.
Điều này cũng giúp giảm nhẹ đi áp lực cho Mâu tộc.
Giang hồ chính là như thế, các phương tranh đấu, kiềm chế lẫn nhau, đạt thành sự cân bằng vi diệu.
Võ Vương cấp tám tùy tiện như Lục Kiến Vi đã không thấy nhiều trên giang hồ.
Dưới cây Cố Bạch Đầu, đệ tử các phái âm thầm truyền âm cho nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-559.html.]
"Cao thủ Mâu tộc tại sao lại rút lui rồi?"
"Chẳng lẽ sợ chúng ta sao?"
"Đây chính là Cố Bạch Đầu, sao bọn họ có thể để chúng ta tùy tiện lấy đi chứ?"
"Hẳn là có gì gian trá chăng?"
Các đệ tử Tiêu Dao Tông bạch y bay bay, cầm trường kiếm trong tay, nhìn như ngọc cốt tiên tư, thực tế cũng chỉ là người phàm bị lợi ích thúc đẩy.
"Sao Tuyết sư tỷ còn chưa đến?"
"Nàng không ở đây, nếu như đám man rợ Tây Nam này dẫn trùng xà đến thì phải làm sao?"
"Trùng xà có gì phải sợ? Diệt là được."
"Các ngươi đều đi g.i.ế.c trùng xà hết rồi thì ai hái hoa?"
Triệu Thụy và Biện Hành Chu đứng tách ra trong đội ngũ của Kình Thiên Điện và Võ Lâm Minh, hai người nhìn trông rất chán ghét nhau, nhưng lại đồng thời nhăn chặt mày.
Tuyết Nhi thật sự không đến.
Nàng không sợ trở về nhận trách phạt của tông môn sao?
Rốt cuộc Lục chưởng quầy kia có ma lực gì khiến nàng thay đổi thành một người hoàn toàn khác như vậy!
Cách thời gian hoa nở hết còn khoảng một khắc.
Chúng đệ tử tay cầm vũ khí, nhìn chăm chú vào Cố Bạch Đầu, đôi mắt không dám nháy dù chỉ một cái, chỉ sợ bỏ lỡ khoảnh khắc hoa nở.
Toàn thân bọn họ căng cứng, cảnh giác lẫn nhau, đều muốn là người đầu tiên đi hái hoa nhưng cũng muốn phòng bị có người phía sau đánh lén.
Tiến vào Hồn Đoạn Lĩnh, đi đến nơi này đã hao phí hơn phân nửa tinh lực của bọn họ, thậm chí còn có tổn thất đồng môn giữa đường, đã chịu không nổi bất kỳ tổn thất nào nữa.
Sơn cốc đột nhiên thổi qua một làn gió, Cố Bạch Đầu đón gió rung rinh giống như đang khuyên những vị khách xâm nhập không mời mà đến này hãy lui về.
Nụ hoa từng chút từng chút nở ra, trái tim của tất cả mọi người đều bị nâng lên tới cổ họng.