Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 677
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:31
Lượt xem: 23
"Chưởng quầy, khi nào thì thẩm vấn những người kia?” Lương Thượng Quân thích xem tiết mục ác giả ác báo.
Lục Kiến Vi: "Không vội.”
Hôm nay chắc chắn còn có chuyện khác tìm tới cửa.
"Lục chưởng quầy, đến bây giờ công tử còn chưa tỉnh, ngài có thể đi xem công tử một chút không?” A Nại nhanh nhẹn rửa chén xong, chạy tới cẩn thận hỏi.
"Không cần lo lắng.” Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Nhiều năm như vậy hắn cũng mệt mỏi, hắn nghỉ ngơi mấy ngày cũng không có chỗ xấu.”
Ánh mắt A Nại sáng lên: "Vậy thì tốt rồi.”
Hắn ân cần bưng bàn trà cùng lò sưởi nhỏ tới pha trà ở trong sân, lại chuyển ghế bập bênh tới, tươi cười xán lạn nói: "Lục chưởng quầy, hôm qua ngài cũng vất vả, không bằng ngồi ở chỗ này uống chút trà, phơi nắng mặt trời.”
Lục Kiến Vi không từ chối.
Ghế bập bênh đong đưa, hương trà tràn ngập cả đình viện, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu lên người.
Dường như những bông hoa ở góc tường nở vài bông, mơ hồ có hương thơm thoang thoảng trôi nổi.
Nàng đang hưởng thụ yên tĩnh đã lâu không gặp, thì có khách không mời đến cửa quấy rầy.
Mạnh Đề An thấp thỏm gõ vang cửa viện.
Một lát sau, cửa viện mở ra, thiếu niên hỏi: "Mạnh trưởng lão có chuyện gì?”
"Nhạc thiếu hiệp, Mạnh mỗ có một số việc muốn thỉnh giáo Lục chưởng quầy, thỉnh cầu ngươi vào thông bẩm một tiếng.”
"Vào đi.” Thanh âm bình thản của nữ tử vang lên.
Nhạc Thù nghiêng người cho Mạnh Đề An vào trong viện.
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Đề An tiến vào chủ viện, nhưng tâm thái lúc này hoàn toàn không giống hai lần trước.
Mang theo một loại kính sợ phức tạp khó tả.
Có rất nhiều nguyên nhân cho sự kính sợ này.
Tuổi của nàng, giới tính của nàng, y thuật của nàng, cùng với tràng cảnh nàng tiến giai cấp chín dưới ánh mắt chăm chú của mọi người hôm qua, làm cho hắn vừa khiếp sợ vừa thấy thất bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-677.html.]
Tuổi của hắn đã trên năm mươi, khó khăn lắm mới lên được cấp bảy, thậm chí trước kia còn từng đắc chí vì tu vi cấp bảy và y thuật không tệ của mình.
Bây giờ ngẫm lại, thật sự là ếch ngồi đáy giếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Y sư của Thần Y Cốc đúng là tự cao tự đại.
Đến hôm nay hắn mới thật sự hiểu rõ chuyện này.
"Lục chưởng quầy, làm phiền rồi.” Mạnh Đề An cung kính hành lễ.
Lục Kiến Vi: "Nói đi.”
Nàng nửa khép hai mắt, thần sắc lười biếng, nhưng lại khiến người khác không dám lỗ mãng.
Mạnh Đề An cúi đầu hổ thẹn nói: "Hôm qua trong số võ giả bị thương, có không ít người bị thương nặng kinh mạch và đan điền, nếu như không có châm pháp của Lục chưởng quầy, chỉ dựa vào y sư Thần Y Cốc thì chỉ sợ khó mà chữa trị.”
"Bao nhiêu người?”
"Ba mươi lăm người trọng thương, mười lăm người sắp chết.” Còn lại đều là một ít thương tích nhẹ, y sư Thần Y Cốc có thể trị.
"Có danh sách không?”
"A?”
Lục Kiến Vi đứng dậy: "Thôi, ta đi theo ngươi một chuyến.”
Người dù sao bọn họ cũng xảy ra chuyện ở khách điếm, nàng không thể không quản. Nếu A Điều không bế quan, nàng gọi A Điều đi là được.
Hiện tại Y lư đã quá tải, y sư của Thần Y Cốc và y sư của các đại tông môn đang loay hoay bận rộn đến chân không chạm đất, trong ngoài y lư hò hét ầm ĩ một mảnh.
Không biết ai nói một câu "Lục chưởng quầy tới", trong nháy mắt y lư trở nên yên tĩnh, kim rơi xuống có thể nghe thấy tiếng.
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa y lư.
Vẻ mặt nàng ôn hòa, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ mặc váy áo đơn giản, toàn thân cao thấp không có một chút tân trang nào, trừ cực kì xuất sắc dung mạo, ngoại trừ dung mạo cực kỳ xuất sắc thì thoạt nhìn cũng không khác gì nữ tử bình thường.
Nhưng bọn họ đều thấy rõ ràng, vị trước mắt này chỉ cần nâng tay lên là có thể nghiền bọn họ thành bụi bặm.
Lục Kiến Vi đã quen với sự chú ý của người khác, nàng không để ý xung quanh, chỉ nói: "Người bị thương đang ở đâu?”
"Lục chưởng quầy, mời.” Sắc mặt Mạnh Đề An ẩn hiện kích động.