Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 678
Cập nhật lúc: 2024-10-10 06:18:32
Lượt xem: 35
Mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy châm pháp của Lục chưởng quầy, nhưng có thể tận mắt chứng kiến Lục chưởng quầy cứu được tính mạng người vốn nên chết, cũng là may mắn của hắn.
Lục Kiến Vi theo hắn vào gian phòng trong cùng của Y lư.
Tất cả y sư của Thần Y Cốc đều đang cật lực cứu chữa những người bị thương, bọn họ đã sử dụng tất cả các loại phương pháp mới giữ được mạng của những người bị thương.
Từ trước đến nay đều là người khác khóc hô hào cầu xin bọn họ cứu mạng, có làm thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ sẽ có một ngày mình sẽ chủ động liều mạng đi cứu người.
Thế nhưng dường như điều này lại vốn là chức trách một y sư.
Trước kia bọn họ được tung hô lên quá cao, cho nên đã quên mất hai chữ "Nhân tâm".
Nhìn những người bị thương, dưới sự nỗ lực cứu chữa của mình mà giữ được tính mạng, trong lòng bọn họ dần dần dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.
"Lục chưởng quầy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lục chưởng quầy.”
"Lục chưởng quầy.”
Tất cả y sư đều cúi đầu tỏ vẻ tôn kính.
Lục Kiến Vi đến trước mặt một võ giả sắp chết, vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay nói: "Lấy châm.”
Mạnh Đề An tự mình dâng bao châm lên.
Lục Kiến Vi: "Cởi y phục.”
Lập tức có y sư cởi y phục võ giả ra.
Thủ pháp của nàng cực nhanh lại vô cùng vững, chỉ khoan thai đứng ở bên giường, không biết nàng đã châm xuống như thế nào mà ngân châm đã chuẩn xác đ.â.m vào huyệt vị.
Mạnh Đề An cẩn thận hỏi: "Chúng ta có cần phải tránh đi không?”
"Không cần.”
Không phải Lục Kiến Vi thay đổi quy củ mình lập ra, mà nàng chắc chắn bọn họ chỉ nhìn thủ pháp hành châm, nhưng không có khả năng học được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-678.html.]
Đám người Mạnh Đề An giật mình trong lòng, nhưng không phải là vì có thể học trộm mà mừng thầm, mà là trong lòng tràn đầy trịnh trọng và ý tôn kính.
Bọn họ nhìn không dời mắt, ghi nhớ quá trình xuống châm của Lục Kiến Vi.
Nhưng mà, đợi đến khi Lục Kiến Vi hạ xuống một châm cuối cùng, tất cả thống khổ trên mặt võ giả sắp c.h.ế.t đều tiêu tán sau đó từ từ mở mắt, bọn họ vẫn không thể nào hiểu được.
Rốt cuộc là vì sao?
Tốc độ hạ châm của Lục Kiến Vi rất nhanh, chỉ trong vòng một nén nhang, mười lăm người bị thương sắp c.h.ế.t hoàn toàn khôi phục sinh cơ.
Các y sư tận mắt chứng kiến "Kỳ tích" đều kích động hưng phấn không thôi.
Chỉ là có chút tiếc nuối, bọn họ nhớ kỹ châm pháp nhưng lại không hiểu y lý và lý thuyết y học trong đó.
"Nhớ phải thu châm.” Lục Kiến Vi đổi hướng sang Mạnh Đề An: “Cũng phải nhớ bổ sung tiền xem bệnh.”
Mạnh Đề An: "Ngài yên tâm, nhất định sẽ không thiếu tiền xem bệnh.”
Cho dù những người này không bỏ ra nổi số tiền xem bệnh kếch xù, thì Thần Y Cốc bọn họ cũng không phải là không thể đòi thêm, coi như là cảm tạ cơ hội lần này của bọn họ vậy.
Lục Kiến Vi gật đầu: "Còn lại ba mươi lăm người, ngày mai lại chữa tiếp, để bọn họ nộp tiền xem bệnh trước.”
Hành châm cũng phải hao phí tinh lực, nàng không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, không cần hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình cho những người đó.
Phần lớn những người kia là đệ tử trẻ tuổi của tông môn, đã phá hư không ít thứ trong lôi trận, tất nhiên là có nguyên nhân cổ hoàng quấy phá, nhưng cũng không thể xem như chưa từng xảy ra được.
Trong đó còn có một Triệu Thụy phách lối xưa nay.
Để cho hắn cảm thụ một chút đau đớn "Bị cường giả đả thương nhưng không có người chủ trì công đạo" cũng không tồi.
Xem hắn còn có thể kiên định với quy tắc giang hồ "Cường giả có thể không kiêng nể gì cả" hay không.
Triệu Thụy cảm thấy mình sắp chết.
Dưới sự mê hoặc của Cổ Hoàng, hắn mạnh mẽ trùng kích huyệt đạo, đến nỗi kinh mạch bị hao tổn, đau không thể chịu nổi.
Y sư trong điện không chữa được, y sư của Thần Y Cốc cũng chỉ có thể làm chậm quá trình vết thương chuyển biến xấu hơn.
Hắn như một phế nhân, nằm một ngày một đêm ở y lư.