Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 745
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:43
Lượt xem: 36
Thật sự là may mắn, vừa tới đã đụng phải quản sự tham ô kia rồi.
Lục Kiến Vi truyền âm bằng nội lực: "Là hắn.”
Vận chuyển lương thực ra ngoài bán cần có thời gian, tuy rằng nhóm trước vừa mới bán hết, nhưng trong khoảng thời gian này, chắc chắn quản sự lại tích góp được một chút.
Bùi Tri: "Được.”
"Làm tốt lắm.” Quản sự vỗ vỗ mặt đệ tử: "Nơi đó của ta có một thanh kiếm không dùng đến, là thanh kiếm năm đó ta từng dùng, có nguồn gốc từ tiệm sắt Diêu gia, ngươi cầm đi mà dùng.”
Đệ tử mừng rỡ không thôi: "Đa tạ tiền bối!”
"Ta trở về một chuyến, ngươi ở đây trông coi.”
"Vâng.”
Quản sự rời khỏi kho lương thực, Lục Kiến Vi và Bùi Tri đuổi theo.
Hắn trở lại chỗ ở của mình, rồi đóng cửa viện lại.
Lục Kiến Vi đang muốn bước vào, lại bị Bùi Tri nắm chặt cổ tay.
"Sao vậy?”
"Trận pháp.”
Lục Kiến Vi khẽ nhưỡng mày, không hổ là đại tông môn, ngay cả một quản sự cũng có thủ đoạn như thế.
Nàng giãy dụa muốn rút cổ tay ra, vươn tay nắm chặt lấy tay của Bùi Tri, trêu ghẹo nói: "Bùi chỉ huy sứ cũng không nên bỏ lại ta.”
Bùi Tri lung lay cánh tay: "Lục chưởng quầy không ngại thì nắm thật chặt một chút.”
Bước chân hắn vừa chuyển, mang theo Lục Kiến Vi xuyên qua trận pháp trong viện, như vào chốn không người.
Hai người bước lên hành lang.
Lục Kiến Vi xoay người xem xét, tình cảnh trong viện rất khác so với vừa rồi.
"Hắn không ở trong phòng.” Lục Kiến Vi nói.
Bùi Tri gật đầu: "Hẳn là đi xuống dưới tư khố ngầm rồi. Với tính cách cẩn thận này của hắn, có lẽ trong kho cũng có cơ quan. ”
"Cho nên?”
"Cho nên…” Bùi Tri giơ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau lên, nghiêm mặt nói: “Lục chưởng quầy chớ có tuỳ tiện buông ra.”
Lục Kiến Vi khóe môi nhếch lên: "Được nha, ta nghe chỉ huy sứ.”
Hai người lẻn vào phòng chính, nương theo ánh sáng ngả về tây nhìn thấy trưng bày trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-745.html.]
Đơn giản chất phác, nhìn tương đối nghèo khó.
Làm chỉ huy sứ Huyền Kính Tư, Bùi Tri không thể quen thuộc loại hình cơ quan mật thất hơn được nữa.
Hắn liếc nhìn một vòng, đã phát hiện mánh khóe.
Lục Kiến Vi khó có dịp không cần động não, buông lỏng tâm thần, đi theo Bùi Tri nằm thắng.
Tiêu Dao tông có địa thế cao, thường có mây mù lượn lờ, trong không khí hiện ra hơi nước trong veo.
Ẩn cư ở nơi này thật sự đúng là một lựa chọn tốt.
Thật sự hi vọng một ngày nào đó nàng có thể rời xa phân tranh giang hồ, ở nơi non thanh thủy tú như vậy nằm kiếm tiền, chờ đến khi kiếm đủ tiền, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, nàng sẽ mua đạo cụ xuyên việt trở về.
Sau khi trở về, nhận được tiền lương và tiền thưởng kếch xù, xử lý tốt tất cả việc vặt, lại chọn một nơi hẻo lánh ẩn cư, nếu chán thì đi ra ngoài ngắm nhìn một chút xa hoa truỵ lạc, cảm thấy ầm ĩ thì lại trở về.
Thật thoải mái...
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vi Vi.” Bùi Tri nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng: “Nàng đang suy nghĩ gì vậy?”
Lục Kiến Vi: "Nghĩ đến cuộc sống sau này.”
"Cuộc sống như thế nào?”
Không biết có hắn hay không.
"Chờ ngươi kiếm đủ tiền, cùng ta trở về, là có thể biết." Lục Kiến Vi nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Tiểu Khách, trước ngươi nói ta kiếm được một trăm triệu, sau khi trở về có thể hối đoái một trăm triệu đúng không?”
Tiểu Khách: "Không sai.”
"Vậy Bùi Tri kiếm được một trăm triệu, có phải là cũng có thể...”
"Không được, ngươi có thể xuyên việt trở về là quyền lợi của ngươi, hắn không có.”
Lục Kiến Vi: "Nói như vậy, sau khi hắn theo ta trở về, sẽ thành một kẻ nghèo hèn không có đồng nào?”
"Ngươi nói như vậy, cũng không sai.”
"Thông tin thân phận thì sao?"
“Cái này thì các ngươi phải tự mình xử lý.”
Lục Kiến Vi: “...”
Nàng hơi suy nghĩ, hỏi: "Là làm sao tính toán được tiền mà ta kiếm được?”
"Chính là tất cả tài sản dưới danh nghĩa của ngươi nha” Tiểu Khách không hiểu: “Cái này còn cần hỏi ta sao?”
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Tài sản chung của vợ chồng cũng được tính?”