Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 746

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:45
Lượt xem: 33

"Tính... Khoan đã!” Tiểu Khách vội vàng dừng lại: “Bất kể có phải hay không, ngươi có tiêu vào trên người hắn một trăm triệu, cũng không thể chuyển đổi thành tiền tệ hiện đại được.”

Lục Kiến Vi: "Không sao cả, để hắn kiếm hai trăm triệu là được rồi.”

“...”

"Vi Vi, tìm được cơ quan rồi.”

Lục Kiến Vi hoàn hồn, nghiêng tai nghe ngóng, nói: "Hắn sắp đi ra rồi, chúng ta chờ hắn đi rồi mới đi vào.”

"Được.”

Hai người rời khỏi phòng rồi bay vọt lên nóc nhà.

Quản sự không phát hiện ra gì cả, trong tay đang cầm một con Tỳ Hưu bằng ngọc, khẽ hát vui vẻ rời đi.

Chờ hắn đi xa, Lục Kiến Vi và Bùi Tri lần nữa vào phòng.

Khởi động cơ quan, một cửa hang đen thẫm xuất hiện trên sàn nhà, một lần chỉ cho một người đi qua.

Bùi Tri ném ra một đồng tiền, đồng tiền buộc dây thừng, nắm trên tay đầu kia của sợi dây thừng.

Tiền đồng thăm dò vào nhà kho dưới mặt đất, sau khi dạo qua một vòng thì không có bất cứ động tĩnh gì.

Hắn thu hồi tiền đồng, nói: "Ta đi xuống trước.”

"Cẩn thận.” Lục Kiến Vi trực giác bên dưới không có nguy hiểm, dù sao chỉ là một kho tư khố của quản sự cấp năm, sẽ không thiết lập cơ quan quá lợi hại.

Bùi Tri nhảy xuống cửa hang, sau mấy hơi thở thì nói vọng lên trên: "Vi Vi, nàng xuống đây đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khí lưu bên trong hầm bắt đầu phun trào, chắc là có miệng thông gió, hắn đốt một ngọn lửa, chiếu sáng một tấc vuông.

Hơi thở quen thuộc từ phía sau truyền đến, hắn thuần thục dắt nàng, tìm kiếm đi vào bên trong.

Địa khố rất đơn sơ, thông đạo cũng rất hẹp.

Lục Kiến Vi đi theo ở phía sau, Bùi Tri đi phía trước dẫn đường, lòng bàn tay ấm áp vững vàng bao bọc tay nàng, chưa từng buông ra lấy một khắc.

Con đường dài nhỏ bằng đá chật chội u ám, ngọn lửa nhẹ nhàng nhảy nhót bên trên cây châm lửa, từng đợt từng đợt hương thơm nhạt quẩn quanh chóp mũi, sảng khoái mà trong suốt.

"Bùi Tri.” Nàng cúi đầu kêu một tiếng.

Bùi Tri lập tức quay người: "Vi Vi?”

Hắn giơ cây châm lửa, ánh sáng u muội chiếu sáng sườn mặt hắn, mặc dù có mặt nạ che lấp mặt mày, nhưng vẫn là có thể nhìn ra mấy phần tuấn tú.

Lục Kiến Vi: "Hình như mắt ta có gì đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-746.html.]

"Ta xem một chút.” Bùi Tri xích lại gần, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, ánh lửa nhỏ chiếu rõ ràng sự quan tâm trong mắt hắn: “Bên nào?”

"Bên phải.” Lục Kiến Vi thích tư thế đầu lệch trái.

Hắn đang đối mặt với nàng, thấy mắt phải của nàng thoáng lệch về phía trái, thì dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm đến đuôi mắt của nàng, ý đồ tìm xem là cái gì đã vướng trong con mắt của nàng.

"Đã tìm được chưa?”

"Vẫn chưa.”

"Vậy thì không tìm nữa.”

"Sẽ khó chịu đấy.”

"Bùi Tri.”

"Hửm?”

"Ta muốn hôn chàng.”

“...”

Ngón tay vuốt ve đuôi mắt nàng bỗng dưng dừng lại, lo lắng trong con ngươi dần dần bị sắc màu u ám bao phủ.

Bùi Tri tiện tay ném một cái, dưới sự chống đỡ của nội lực, cây châm lửa văng vào một góc trong vách đá, dựa vào vách đá mà thiêu đốt.

Tia sáng chiếu lên mặt cũng yếu hơn.

Hắn cũng đã không nghĩ ngợi nhiều được nữa, tay phải ôm lấy thắt lưng Lục Kiến Vi, nhẹ nhàng xoay một cái, tay kia che gáy nàng, dán sát vào vách đá lạnh lẽo.

Hương thơm nhẹ nhàng trong nháy mắt trở nên nồng đậm.

Hắn cúi đầu hôn nàng.

Trên ngọn núi xa lạ, trong con đường đá chật hẹp, dưới ánh sáng yếu ớt, thành kính mà quý trọng ôm lấy nàng, vội vàng nhưng lạ cẩn thận thăm dò, sau khi được đối phương cho phép mới chậm rãi khiến nó sâu sắc hơn.

Cảm giác nhảy nhót bành trướng lên ở trong lòng, như con suối bị vỡ đập chắn, mãnh liệt liên tục chảy ra, không thể vãn hồi được nữa.

Lục Kiến Vi dung túng hắn.

Khi cảm xúc đã dâng lên thì cho dù là đường hành lang đơn sơ, hay là vách đá lạnh lẽo, tất cả đều không cần bận tâm.

Cứ hưởng thụ là được.

Cây châm lửa lẻ loi trơ trọi đứng ở góc tường, gió thổi từ sâu trong hầm không ngừng tạo hình cho nó.

Một lúc lâu sau, một bàn tay nhặt nó lên một lần nữa.

"Chàng không sao chứ?” Lục Kiến Vi cười nhẹ.

Loading...