Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 756

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:43:00
Lượt xem: 31

A Mộc Yên cúi đầu yên lặng.

"Vì sao không nói gì?" Hách Liên Chinh dùng khăn bóp mặt nàng: "Vì sao không trả lời ta? Ngươi nghe được tiếng chuông chứ? Có phải rất tò mò đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"..."

Nàng nhắm mắt không đáp, nhìn gương mặt này thêm chỉ càng làm bẩn mắt nàng.

"Ngươi biết không, những con trùng đó chẳng có tác dụng gì, bây giờ họ đến tìm ta, muốn định tội ta, ha ha, sao có thể? Ta không thể để họ thực hiện được. Tên phế vật Trang Văn Khanh kia tìm một tên hậu kỳ cấp tám ra tay cũng không thể tiêu diệt Bát Phương khách điếm, phế vật! Toàn là phế vật."

Hắn siết chặt mặt nàng, có vẻ như muốn nghiền nát nàng, sau đó lại bỗng nở nụ cười dịu dàng.

"Chỉ mấy bức thư mà thôi, không thể định tội ta được. Dù họ có thật sự phát hiện ra cổ trùng cũng không phải là lỗi của ta, ngươi nói xem có đúng không?"

Hách Liên Chinh ném nàng ra, lắc lắc tay, cứ như vứt bỏ một thứ vô dụng.

"A Mộc Yên, hơn hai mơi năm trước, ngươi dùng cổ trùng gây gọa Tiêu Dao Tông, hại c.h.ế.t đệ tử Tiêu Dao Tông, ta đã 'giết' ngươi rồi. Ta có thể 'giết' ngươi một lần, cũng có thể g.i.ế.c ngươi lần hai."

"Ngươi muốn làm gì?" A Mộc Yên hỏi.

"Cuối cùng ngươi cũng mở miệng rồi." Hách Liên Chinh cười rộ lên: "Ta muốn cho ngươi lựa chọn, ngươi chết, hoặc con gái ngươi chết."

A Mộc Yên giãy khỏi dây xích: "Đừng tổn thương nàng."

"Vậy nghe lời ta." Hách Liên Chinh đứng chắp tay, hơn nửa gương mặt anh tuấn khuất trong bóng tối: "Năm đó ngươi dùng Cảm Tri Cổ lừa gạt ta, khiến ta nghĩ ngươi rơi xuống vách núi chết, sau đó trốn trong ngọn núi bỏ hoang, đợi thời cơ trả thù Tiêu Dao Tông. Tất cả những chuyện này đều do ngươi tỉ mỉ lên kế hoạch, ngươi và Trang Văn Khanh cấu kết muốn hủy hoại toàn bộ võ lâm. Nhớ kỹ chưa?"

A Mộc Yên: "... Đã như vậy, sao ngươi lại phát hiện ra ta, lại nhốt ta lại?"

"Ngươi không cần quan tâm, đến lúc đó phối hợp với ta là được."

"..."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là lần cuối cùng tâm sự giữa chúng ta rồi." Hắn xuýt xoa cười, đôi mắt hiện lên vẻ không nỡ: "A Mộc Yên, vĩnh biệt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-756.html.]

Sau khi Hách Liên Chinh đi, bóng tối lại bao phủ sơn động, một luồng gió cuốn hương hoa bên ngoài vào hành lang mang theo vẻ xơ xác tiêu điều, hệt như cổ trùng đại loạn năm đó.

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân nhẹ nhàng lại truyền đến.

Ba người, ba nhịp bước chân khác nhau.

A Mộc Yên chìm đắm trong bóng tối bỗng ngẩng đầu.

Một trong số họ có phải là A Tuyết của nàng?

Bước chân dừng lại trước mặt, có người châm lửa, ánh sáng vàng soi sáng sơn động.

A Mộc Yên tìm kiếm gương mặt đã mong chờ từ lâu, ánh đao sáng như tuyết lóa lên trước mặt, lạnh lẽo mạnh mẽ c.h.é.m vào xiềng xích.

Nàng theo bản năng nói: "Xiềng xích rất cứng, đao kiếm bình thường không thể nào..."

Một tiếng "keng" rõ ràng ngắt lời nàng.

Đao do Lục Kiến Vi chế tạo dứt khoát chặt đứt xích sắt đã trói buộc nàng hơn hai mươi năm, đút đao vào vỏ trước sự há mồm trợn mắt của A Mộc Yên.

"A Tuyết, cõng nàng, đưa nàng ra ngoài."

"Được."

Một người bước ra khỏi bóng tối xuất hiện trước mặt A Mộc Yên.

Xinh đẹp dịu dàng khác với nàng bình thường, nhưng lại khiến nàng có trực giác kỳ lạ, đây chính là con gái nàng.

Hách Liên Tuyết đeo mặt nạ, A Mộc Yên bẩn thỉu, hai người đều không nhìn thấy rõ mặt của đối phương, trong sơn động tối tăm cũng không phải nơi để nói chuyện, sau đó là khoảng lặng.

Khi A Mộc Yên chạm vào sau lưng ấm áp của Hách Liên Tuyết thì mới lấy lại tinh thần.

"Tiểu hữu, các ngươi định mang ta đi đâu?"

Lục Kiến Vi: "Rời khỏi Tiêu Dao Tông."

"Súc sinh kia vừa tới, nói muốn thẩm vấn và định tội ta vào ngày võ lâm hỏi tội, ta đoán hắn đã giới nghiêm tông môn, sợ rằng các ngươi muốn đưa ta ra ngoài rất khó, nếu như bị hắn phát hiện, ta c.h.ế.t cũng không sao, chỉ sợ liên lụy các ngươi."

Loading...