Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 757
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:43:02
Lượt xem: 35
"Đừng nói nữa, đến lúc đó nghe theo ta." Lục Kiến Vi đáp lại một câu rồi không lên tiếng nữa.
Trời tờ mờ sáng, núi rừng vẫn âm u như trước.
Bốn người nhân lúc trước khi các đệ tử xuống núi, rời khỏi Tiêu Dao Tông.
Bốn người tránh được các đệ tử dậy sớm, an toàn thoát khỏi sơn môn.
Thủ vệ sơn môn ai nấy rất hăng hái, đêm qua đã gõ chuông, bọn họ đều không dám khinh thường, cực kỳ cẩn thận.
"A Mộc Yên, dùng cảm tri cổ." Lục Kiến Vi dặn một câu, lại nói với Hách Liên Tuyết: "Ngươi không cần để ý bọn ta, chỉ cần đưa nàng ra ngoài."
Tất nhiên nàng có thể dùng mê dược với thủ vệ làm thần trí bọn họ hỗn loạn, nhưng bản thân A Mộc Yên và Hách Liên Tuyết đều có bản lĩnh mê hoặc lòng người, nếu dùng mê dược sẽ để lại dấu vết, đây là hạ sách.
Hách Liên Tuyết hít sâu một hơi, cõng A Mộc Yên đi về hướng thủ vệ.
Đệ tử trông coi sơn môn thay ca mỗi ngày, thủ vệ hôm qua không còn ở đây nữa, hôm nay là mấy đệ tử cấp bốn.
Đúng là cấp bậc của bọn họ không cao, nhưng sơn môn có lắp chuông cảnh báo, một khi có gì đó không đúng thì bọn họ có thể thông báo cho tông môn ngay lập tức.
Cảm tri cổ khởi động, làm suy yếu cảm giác của bọn họ với bên ngoài.
Mãi đến khi Hách Liên Tuyết đi tới trước mặt bọn họ, bọn họ mới nhìn thấy bóng người, đang tính lạnh lùng dò hỏi thì lại nghe thấy một giọng nói êm tai tột cùng, giống như truyền xuống từ bầu trời vậy.
"Các vị sư đệ, ta phụng lệnh sư phụ rời núi một chuyến, xin hãy mở sơn môn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-757.html.]
Giọng nói của Hách Liên Tuyết chính là một món vũ khí, ngày thường nàng vẫn luôn áp chế năng lực của mình, nhưng bây giờ không rảnh lo nhiều vậy nữa, hoàn toàn phóng thích ra, sự đặc biệt giấu trong giọng nói hoạt động, khiến đệ tử thủ vệ rơi vào hoảng hốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một người giơ tay mở ra sơn môn, người còn lại bỗng nhiên lên tiếng: "Đêm qua chuông cảnh báo gõ vang, tại sao hôm nay lại rời núi?"
Tâm trí người này khá kiên định, mặc dù bị cảm tri cổ ảnh hưởng tới cảm giác, cũng không nhìn thấy người trên lưng Hách Liên Tuyết, nhưng lại không bị giọng nói của Hách Liên Tuyết mê hoặc.
Hách Liên Tuyết cười lạnh một tiếng: "Ngươi vô lý thật đấy, hôm qua sư phụ dặn ta hôm nay rời núi, kế hoạch đã định, không thể sửa đổi, đêm qua gõ chuông cảnh báo thì liên quan gì tới chuyện ta ra ngoài hôm nay? Nếu làm lỡ chuyện của sư phụ thì các ngươi c.h.ế.t chắc rồi!"
Đệ tử thủ vệ nghẹn họng trước vẻ hiên ngang của nàng, sau đó mới hỏi: "Ngươi là đệ tử của đỉnh núi nào?"
"Bất Giải Phong."
Bất Giải Phong là chỗ ở của Tạ Đồng Sơ, đệ tử trong tông môn đều biết tính tình Tạ trưởng lão như thế nào, vậy nên không ai dám đắc tội.
Hơn nữa Tạ trưởng lão vẫn luôn đối chọi với tông chủ, chưa từng nể mặt tông chủ bao giờ, làm lơ chuông cảnh báo cũng là chuyện hợp lý.
Cảm tri cổ và giọng nói hợp sức, vốn đã khiến tinh thần của đệ tử mơ màng rồi, hơn nữa còn mang Tạ trưởng lão ra uy h.i.ế.p nên bọn họ không tự chủ được thả lỏng cảnh giác.
Đúng lúc này người mua sắm cho tông môn cũng phải ra ngoài nên bọn họ không hỏi thêm nhiều nữa, mở sơn môn ra.
Hách Liên Tuyết đã thăm dò quy luật mua sắm của tông môn, mới cố ý chọn lúc này.
Đêm qua vừa gõ chuông cảnh báo, mặc dù đệ tử thủ vệ vô cùng đề phòng, nhưng so với người từ ngoài vào, thì đồng môn muốn rời núi sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vả lại bọn họ cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn vào thời điểm nhạy cảm này, lỡ mà xui thì không chỉ không có công lao, mà ngược lại còn rước về trách mắng.
Đây là quy luật sinh tồn của đệ tử tầng dưới chót - nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cho dù thật sự thả chạy người thì sao? Trời sập xuống cũng có người tui cao gánh cho, nếu chuyện thật sự nghiêm trọng đến một trình độ nhất định, thì sẽ không ai để ý tới những người nhỏ bé không đáng kể như bọn họ.