Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 772
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:44:56
Lượt xem: 36
Hơn nữa tông chủ của một tông rất ít hành tẩu giang hồ, xuất hiện trước mặt người khác, dùng tình cổ rất là râu ria.
Cục diện hiện giờ là hắn không ngờ tới.
A Mộc Yên từng nói, Cổ Hoàng sẽ không bị người ngoài phát hiện, cổ sư cấp chín đều không thể nhìn thấu sự tồn tại của Cổ Hoàng.
Vì sao?
Cổ Hoàng của tình cổ vì sao sẽ ở trong tay của Lục Kiến Vi?
Mọi người trong điện đều trợn mắt há hốc mồm.
Hách Liên Chinh vậy mà thật sự chăn nuôi cổ trùng!
Lang Dã đột nhiên đứng dậy, giận không thể át: “Hách Liên Chinh, không phải ngươi nói A Mộc Yên đã c.h.ế.t hay sao?! Vì sao ngươi còn có cổ trùng?!”
Đám người Lăng Tung tinh thần chấn động.
Nghe những lời này của Lang Dã thì trong Tiêu Dao Tông chắc chắn cất giấu bí mật không ai biết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tâm trạng của Hách Liên Chinh rối loạn trong chớp mắt nhưng rất nhanh lại bình ổn xuống.
Hắn lấy khăn tinh tế chà lau m.á.u trên môi, bỗng nhiên thở dài một tiếng cười khổ nói: “Ván này của Lục chưởng quầy, làm được đúng là rất cẩn thận chu đáo, ngay cả Cổ Hoàng cũng lấy ra đổi tội cho ta.”
Lục Kiến Vi vỗ nhẹ bột mịn trong lòng bàn tay: “Ngươi mới là chủ nhân của Cổ Hoàng.”
“Có người lấy m.á.u của ta luyện chế Cổ Hoàng, cũng chưa chắc là không thể.” Hách Liên Chinh chậm rãi xếp khăn dính m.á.u lại: “Lục chưởng quầy lấy một con Cổ Hoàng không biết từ đâu ra thì đã muons kết tội cho ta?”
“Ngươi là một Võ Vương cấp chín, còn có thể dễ dàng để người khác lấy máu?” Lục Kiến Vi rất có hứng thú nói: “Hách Liên Chinh, ngươi cho rằng người đang ngồi ở đây đều là kẻ ngốc?”
“Cấp chín?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-772.html.]
“Hách Liên Chinh cấp chín? Tại sao một chút tiếng gió cũng chưa nghe được?”
“Vì sao hắn phải giấu giếm?”
Một đám trưởng lão của Tiêu Dao Tông cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Doãn Tùy nhíu nhíu mày, chợt tự cười nhạo mà lắc lắc đầu.
Hách Liên Chinh: “Luyện chế Cổ Hoàng cũng không phải một lần là xong, có người lấy m.á.u của ta từ rất sớm.”
“Phải không?” Lục Kiến Vi kinh ngạc: “Có ai có thể lấy m.á.u của tông chủ của tông môn đệ nhất thiên hạ mà không bị phát hiện?”
Triệu Hiến: “Không sai, hơn nữa luyện cổ cần m.á.u tươi, lần này ta trở về, cố ý hỏi đồng môn giỏi cổ thuật, ai sẽ lấy m.á.u cũ của năm xưa để luyện cổ? Hách Liên Chinh, nói dối cũng phải chú ý logic.”
“Ta không hiểu luyện cổ, làm sao biết luyện cổ cần m.á.u tươi? Chỉ là đoán mà thôi. Triệu trưởng lão có kiến thức rộng rãi, đã học được.” Hách Liên Chinh nhẹ nhàng trả lời một câu.
Triệu Hiến: “…”
“Cho dù ngươi không hiểu, hiện giờ Triệu trưởng lão giải thích, nói rõ không thể có người lấy m.á.u của ngươi ở nhiều năm trước, cố ý dùng m.á.u của ngươi luyện chế Cổ Hoàng để đổ tội cho ngươi.” Lục Kiến Vi không bị lời nói của hắn xoay vòng vòng, nói trúng tim đen: “Cho nên chỉ có một loại trường hợp, Cổ Hoàng là ngươi tự mình chăn nuôi, những lời mà ngươi vừa nói đều là nói dối.”
Hách Liên Chinh im lặng một lát, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người rốt cuộc lộ ra một chút xin lỗi.
“Đây là chuyện xấu của tông môn, ta vốn không muốn nói cho người ngoài nh, chỉ là Lục chưởng quầy nhất định phải kết tội ta, vì làm sáng tỏ ta không thể không…”
“Đừng nói nhảm.” Lục Kiến Vi ngắt lời của hắn: “Hách Liên tông chủ, do dự không quyết đoán không giống tác phong của ngươi.”
Giọng điệu của nàng thật sự không thể nói là lễ phép, thậm chí có thể nói hùng hổ doạ người, tính tình Hách Liên Chinh luyện nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể thua ở trước mặt nàng.
Hắn đứng dậy phất tay áo, lạnh lùng nói: “Lục chưởng quầy bá đạo như thế, ngay cả lời nói đều không cho người ta nói. Trách không được sau khi A Tuyết vào Bát Phương khách điếm thì ngay cả cha ruột như ta nói cũng không nghe.”
Lục Kiến Vi: “Đừng nói gần nói xa, có thời gian này còn không bằng để mọi người kiến thức xem chuyện xấu trong miệng của ngươi.”
Mọi người đồng thời gật đầu.
Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên nói chuyện xấu là cái gì!