Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 774
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:44:59
Lượt xem: 25
“Sau khi ta phát hiện, thì đã nhốt nàng trong sơn động.” Hách Liên Chinh bước xuống một bậc thang: “Nếu chư vị không tin, có thể đi theo ta.”
Lục Kiến Vi: “Hách Liên tông chủ, lời nói của ngươi trước sau mâu thuẫn, vừa mới còn nói không biết chuyện thư từ, hiện tại lại nói có người bắt chước nét chữ của ngươi.”
“Thư từ đúng thật là không phải ta viết, vừa mới nói không biết là không muốn đề cập tới chuyện xấu này.”
“Dị tộc gây ra hỗn loạn trong tông môn, chỉ có thể xem như tai bay vạ gió đối với tông môn, chuyện xấu thì cần gì giải thích?”
“Nguyên do trong đó, có thể chờ sau khi nhìn thấy nàng lại nói.”
Hắn vội vàng mà muốn lấy A Mộc Yên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Lục Kiến Vi lại không định dễ dàng buông tha hắn như vậy.
“Nếu vị cổ sư kia không chết, vì sao nhất định phải giữ tại Tiêu Dao Tông?”
Hách Liên Chinh: “Bởi vì nàng muốn trộm m.á.u của ta.”
“Ngươi là Võ Vương cấp chín, ai có thể đến gần ngươi? Bị lấy mấu mà không biết gì?” Triệu Hiến trực giác không đúng chỗ nào.
Có lẽ là bởi vì hắn vốn không tin Hách Liên Chinh.
Hách Liên Chinh: “Nàng dùng Cảm Giác Cổ.”
“Nếu như vậy, ngươi tại sao lại phát hiện nàng?”
“Ta đột phá đến Võ Vương cấp chín.” Anh mắt của Hách Liên Chinh lạnh lùng: “Cảm Giác Cổ còn không có mạnh đến có thể hoàn toàn che chắn Võ Vương cấp chín.”
Triệu Hiến hừ lạnh: “Ta cảm thấy ngươi đang bổ sung lời nói dối, nếu đúng như vậy thì ngươi đã sớm có thể cảm ứng được cổ sư giấu trong tông môn, làm sao còn phải chờ đến tin tức của Minh Chủ Lệnh truyền đến? Huống chi, quý tông còn có một vị Võ Vương cấp chín.”
“Triệu trưởng lão, chuyện đã qua hơn hai mươi năm, nàng còn trốn trên một đỉnh núi bị bỏ hoang, tại sao ta có thể nghĩ tới mà đi tìm kiếm chứ?” Hách Liên Chinh giải thích: “Vị lão tổ kia nhiều năm qua vẫn luôn bế quan, cũng không hỏi đến chuyện của tông môn.”
Triệu Hiến đứng dậy phất tay áo: “Ta ngược lại muốn nhìn cổ sư ra sao mà có thể giấu diếm được cao thủ của quý tông nhiều như vậy.”
“Chư vị, mời.” Hách Liên Chinh bước xuống bậc thang, lễ tiết chu đáo như trước.
Mọi người trong điện sôi nổi đuổi kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-774.html.]
Đệ tử của Tiêu Dao Tông và tán khách giang hồ khắp nơi vẫn luôn chờ ở ngoài điện, bọn họ nghe rất rõ ràng thanh âm truyền ra từ trong điện.
Trong đầu của đám võ giả trẻ tuổi tràn đầy nghi ngờ.
Trận hỗn loạn cổ trùng năm đó rốt cuộc ra sao?
Lang trưởng lão bọn họ vì sao kích động như thế?
Cổ sư kia thật tài giỏi như vậy, trốn tránh trong tông môn hơn hai mươi năm?
Bọn họ đi theo phía sau tiền bối cao thủ, hình thành một con rồng dài, đi tới ngọn núi bỏ hoang của Tiêu Dao Tông.
Cũng có một nửa đệ tử ở lại quảng trường, sau khi nghe theo lời dặn dò của sư trưởng, tứ tán chạy đi, không biết trốn ở phương nào.
Sáu chấm trên bản đồ của hệ thống có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trên đường đi tới núi bỏ hoang, Lục Kiến Vi quan sát hướng đi của một nửa đệ tử kia của Tiêu Dao Tông, không nhịn được nhướng đuôi lông mày lên.
Mặc dù nàng không hiểu kỳ môn thuật, nhưng cũng có thể nhìn ra một chút.
Bùi Tri theo sát bên cạnh nàng, bỗng thấy ống tay áo bị kéo, nghiêng đầu nhìn lại.
"Tay." Lục Kiến Vi dùng nội lực truyền âm.
Bùi Tri đưa tay đặt vào bàn tay đang giơ ra của nàng.
Đầu ngón tay ấm áp phác hoạ trong lòng bàn tay, ban đầu hắn không hiểu là có ý gì, sau khi hình dạng dần dần rõ ràng, hắn siết chặt ngón tay lại, sắc mặt ngưng trọng.
"Ngọc Thạch trận." Hắn nói, "Lấy cảm hứng từ "ngọc nát đá tan"."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hách Liên Chinh vừa quay đầu lại đã thấy đôi tay nắm lấy nhau của hai người, không khỏi sửng sốt.
"Hai vị muốn nắm tay vào phong sao?"
Mọi người nghe thế nhìn sang, sắc mặt phức tạp khó tả.
Không hổ là người trẻ tuổi.
Số lượng khách nhân giang hồ tới Tiêu Dao Tông phải hơn bốn ngàn người, nhưng đại đa số chỉ có thể dừng lại bên ngoài Khí Phong, chỉ có một bộ phận nhỏ người vào được.