Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 16. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 16

Cập nhật lúc: 2024-08-25 19:45:36
Lượt xem: 81

Cuối cùng Giang Tử Khâm bị người khác lay tỉnh, cả người cô bủn rủn như có thứ gì nặng nề đè ở trên người cô.

Hô hấp khó khăn, trên người lạnh như một khối băng không tan ra.

Giống như là bị bóng đè vậy.

"Đại tiểu thư... tỉnh dậy..."

Triệu Hoài đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Giang Tử Khâm, không cao, ngược lại có chút lạnh.

Giang Tử Khâm chật vật mở mắt, "Chú Triệu…”

Giọng cô có chút khàn khàn, ho khan hai tiếng mới giảm bớt.

Triệu Hoài thấy cô tỉnh, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu thư, sao cô lại ngủ ở đây, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, thân thể cô vốn đã suy yếu rồi.”

Mấy người bọn họ vốn hiểu rõ tình trạng thân thể của đại tiểu thư nhất, chỉ cần vận động nhiều một chút thân thể đã chịu không nổi.

Bệnh tật lâu dài kéo sụp thân thể, nếu không phải còn bổ sung nhiều loại thuốc quý thì đã sớm không chống đỡ được đến bây giờ.

Giang Tử Khâm chống tay ngồi dậy từ trên sô pha.

“Đây là đâu…”

Triệu Hoài nói: "Phòng thí nghiệm, cô đột nhiên ngất xỉu, vẫn là Tiểu Quý luôn ở bên cạnh trông chừng cô.”

"Phòng thí nghiệm..."

Giang Tử Khâm hồi phục ý thức, đột ngột hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Quái vật dị dạng kia, còn có "người thần bí" phía sau...

[Không được vào phòng thí nghiệm nữa.]

Đó là lời cảnh báo của người đàn ông dành cho cô.

"Tôi, tôi..." Giang Tử Khâm đau đầu như muốn nứt ra, cô che kín đầu, "Có quái vật, thật nhiều máu..."

Cô túm lấy ống tay áo Triệu Hoài, đầu ngón tay trắng bệch, "Chú Triệu, tổ trong... tổ trong có người xảy ra chuyện...

Triệu Hoài sửng sốt, còn tưởng rằng cô ngủ mơ gặp ác mộng, "Tiểu thư, ngài đang nói cái gì thế, tổ trong không phải đều đang công tác ở bên trong sao..."

Giang Tử Khâm ngồi dậy từ trên sô pha, chân vừa tiếp xúc với mặt đất đã bủn rủn làm cho cô ngã về phía trước, chuẩn bị hung hăng ngã chúi đầu trên mặt đất.

“Tiểu thư!”

Triệu Hoài không giữ chặt cô, vẻ mặt kinh hoàng.

Giang Tử Khâm nhắm chặt hai mắt, một giây sau, sự đau đớn trong dự đoán cũng không có truyền tới.

Cô ngã vào trong n.g.ự.c một người, l*иg n.g.ự.c cứng rắn nóng bỏng, đường nét cơ bắp rắn chắc trên cánh tay đẹp đẽ, nhẹ nhàng buông lỏng đã nắm chặt eo của cô.

Quý Yến Lễ có dáng người cường tráng, đường nét khuôn mặt sắc bén rõ ràng.

“Đại tiểu thư.”

Giang Tử Khâm níu lấy áo trước n.g.ự.c hắn, kinh hồn bạt vía hít sâu một hơi, trên đôi mắt hạnh còn vương ánh nước sắp sửa trào ra.

“Quý Yến Lễ…”

Dường như lúc này cô mới tìm được người tâm phúc, "Tổ trong, tổ trong ở nơi đó, có rất nhiều rất nhiều người chết..."

Quý Yến Lễ dùng một tay ôm eo cô, một tay cầm một ly sữa vừa ấm.

“Ngài gặp ác mộng rồi.”

Giang Tử Khâm ngay cả giày cũng không mang, chân trần giẫm trên mặt đất, bàn chân trắng nõn bị mặt đất đông lạnh đến đỏ bừng.

"Mang giày vào trước đã."

Giang Tử Khâm thật sự đã bị dọa không nhẹ, cô trắng mặt.

“Thật đó, tôi không có lừa anh, trên cửa đều là máu, còn có một người cổ đã bị cắt đứt, tôi, tôi dẫn anh đi xem.”

Triệu Hoài gọi cô lại: "Này!”

"Tiểu thư, khi nãy tôi đi tìm cô cũng có đi qua cửa lớn của tổ trong, không có máu, hiện tại tổ trong đang tiến hành thí nghiệm, dù là ai cũng không thể đi vào."

Giang Tử Khâm không nghe anh ta, hiện tại đầu óc của cô còn có chút không tỉnh táo.

Nếu có người sống sót trong phòng thí nghiệm, nếu có người thoát khỏi sự gϊếŧ chóc của quái vật thì sao?

Xác suất một phần nghìn, thậm chí là một phần vạn này, Giang Tử Khâm đều muốn đi xem một chút.

Chỉ có tận mắt nhìn thấy cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Quý Yến Lễ bị cô lôi kéo cũng không phản kháng, hai người đi tới cửa lớn của tổ trong.

Phía trên sạch sẽ, nào có vết m.á.u gì.

Trên cửa còn treo bảng hiệu đang sửa chữa, so với ban đầu họ nhìn thấy thì không có gì khác nhau.

“Thật sự không có…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-16-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-16.html.]

Giang Tử Khâm sững sờ nhìn cửa sắt.

“Đại tiểu thư,” Quý Yến Lễ rũ mắt nhìn sợi tóc mềm mại của cô, giọng nói chậm rãi, "Lúc trước cô vừa tới đây đã ngất xỉu vì hạ đường huyết, nhất thời nhìn lầm cũng là bình thường.”

Giang Tử Khâm nói khẽ run, "Nhưng mà…”

"Anh không thấy gì sao?"

Nhiều m.á.u như vậy, cho dù lau sạch toàn bộ cũng không có cách nào không để lại một chút dấu vết trong thời gian ngắn như vậy.

Nhưng cánh cửa trước mặt lại thật sự một chút vết m.á.u cũng không có, cũng không có những âm thanh quỷ dị kia.

Điều này thật sự quá kỳ lạ.

“Không có.”

Quý Yến Lễ nhẹ giọng nói: "Tôi ôm ngài đi nhé.”

Giang Tử Khâm đi chân trần, mặt đất lại là sắt, rất lạnh, mắt cá chân tinh tế của cô đã nổi lên màu đỏ.

Một tay của Quý Yến Lễ bị cô nắm, tay kia còn cầm ly sữa ấm, dọc theo đường đi vội vàng đi theo Giang Tử Khâm, cũng không rớt ra.

"Uống cái này trước đã."

Giang Tử Khâm nhận lấy sữa trong tay Quý Yến Lễ, cô vẫn rất không có cảm giác an toàn, túm tay áo hắn không buông.

Sau khi uống xong, bên môi dính chút sữa đọng.

Bên môi hiện ra ánh nước mê người.

Ánh mắt Quý Yến Lễ sâu thẳm nguy hiểm.

Có một ly sữa bò vào bụng, trong l*иg n.g.ự.c đều ấm áp dễ chịu, tinh thần căng thẳng được thả lỏng một chút, lúc này mới phát hiện ra rất lạnh.

Quý Yến Lễ nói: "Tôi ôm ngài đi, không mang giày đi lại sẽ bị cảm lạnh.”

Điều hòa trong phòng thí nghiệm bật rất thấp, cô buông tay Quý Yến Lễ ra, lắc đầu.

“Tôi có thể tự đi.”

Đã gặp qua sự việc kỳ dị hai lần, không thể nào lại là trùng hợp.

Những gì mà cô thấy trước đó đã xảy ra.

Giang Tử Khâm như có điều suy nghĩ nắm chặt cái ly không.

Quý Yến Lễ vươn tay ra, đầu ngón tay nóng bỏng lau qua khóe miệng mềm mại ướŧ áŧ của Giang Tử Khâm, lau đi một chút sữa kia.

"Đây, sữa."

Giang Tử Khâm sửng sốt, chỉ thấy Quý Yến Lễ điềm nhiên như không nhìn cô cứng ngắc, không biết là cố ý hay là vô tình, vết chai thô ráp trên ngón tay anh cọ qua đôi môi đỏ mọng của cô, chà xát hai cái ở phía trên.

“Được rồi.”

Mềm hơn tưởng tượng.

Màu đỏ tươi trong mắt Quý Yến Lễ chợt lóe lên, cánh tay buông xuống, ngón tay xoa vào nhau nơi Giang Tử Khâm không nhìn thấy.

“Ngài đứng yên đừng nhúc nhích.”

Giang Tử Khâm: "...?”

Quý Yến Lễ: "Tôi đi lấy giày cho ngài.”

Động tác của hắn nhanh, không lâu sau đã trở lại, trong tay không chỉ có một đôi giày mà còn có một đôi...

Đóm 🐳

Vớ trắng tinh khiết.

Giang Tử Khâm: "...?”

Quý Yến Lễ giải thích: "Giữ ấm.”

Giang Tử Khâm không nghi ngờ hắn, cô duỗi tay ra, ý bảo Quý Yến Lễ đưa cho cô là được.

Quý Yến Lễ không cho.

Hắn quỳ một gối trên mặt đất, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt mang lại cảm giác cao quý và xa cách khó nắm bắt.

Giang Tử Khâm như bị điện giật muốn thu hồi chân, vết thương rách da trên đùi lại bị ma sát một chút, đau đến nỗi nước mắt của cô sắp rơi xuống, trên lông mi đen nhánh cong cong dính nước mắt.

“Đau…”

Trong đùi nóng rát.

Quý Yến Lễ nâng một chân của cô lên, bàn tay dán vào bắp chân, tựa như đang nâng đồ sứ dễ vỡ, mềm mại quá thể, sợ lại làm đau cô.

“Sắp xong rồi.”

Tay kia của hắn cầm đôi vớ kia, thong thả đi vào cho Giang Tử Khâm.

Bàn chân thiếu nữ tinh tế trắng nõn, cả đầu gối và mắt cá chân đều ửng hồng mê người.

Giang Tử Khâm luống cuống chống tay ở trên bờ vai rộng lớn của hắn, đầu ngón tay đều bị cô dùng sức đến mức trắng bệch

“Quý Yến Lễ... "

Loading...