Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 17. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 17

Cập nhật lúc: 2024-08-25 19:47:29
Lượt xem: 83

“Ừm.”

Ánh mắt Quý Yến Lễ như vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào mang theo chút run rẩy, cô mở to cặp mắt hạnh lấp lánh kia, tràn đầy xuân tình.

“Có thể không…”

Đường cong của Quý Yến Lễ tựa như được điêu khắc tỉ mỉ, sắc bén như d.a.o gọt.

Tay của hắn trượt từ bắp chân Giang Tử Khâm đến trên đùi, xúc cảm dưới tay trơn nhẵn, lại giương mắt nhìn lên.

Đập vào mắt đều là màu trắng nõn.

“Tiểu thư, nhấc chân lên.”

Vớ kẹp ở trên đùi, bóp vào vừa vặn có cảm giác thịt hơi lõm xuống.

Lông mi cong cong của đại tiểu thư rung động, bàn tay non mịn nắm chặt làn váy, đầu ngón tay đỏ rực, đầu gối và mắt cá chân đồng thời bị nhuộm lên màu sắc kiều diễm.

“Ồ…”

Quý Yến Lễ mang giày cho cô, cảm giác xấu hổ trong lòng Giang Tử Khâm còn chưa vơi đi, lúc mang vớ còn có tiếp xúc tứ chi không thể tránh khỏi.

Sắc mặt hắn vẫn như thường lệ, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho cô, khớp xương thon dài cân xứng.

“Được rồi.”

Giang Tử Khâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc cô cúi thấp đầu, lọn tóc bên tai tự nhiên rơi xuống.

Quý Yến Lễ đứng lên, ngón tay quấn lấy mái tóc dài của cô, gạt nó ra sau tai.

“Rất đẹp.”

Giang Tử Khâm sửng sốt, lời khen ngợi trắng trợn làm cho cô nghe càng thêm e lệ, lại sợ bị người khác nhìn ra, cô nghiêng đầu không nói, chỉ có màu đỏ trong suốt trên vành tai làm bại lộ suy nghĩ của cô.

“Anh…”

Cách đó không xa truyền đến một giọng nói hơi lạnh, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.

“Đại tiểu thư.”

Lục Kim An đeo găng tay da màu đen, lộ ra khớp ngón tay rõ ràng, anh mặc âu phục thẳng tắp, được ủi tỉ mỉ đến mức không có một chút nếp nhăn.

Mặt mày lạnh lùng cũng nhíu chặt, anh nhìn lướt qua Quý Yến Lễ bên người tiểu thư, sau đó lại quay về trên người Giang Tử Khâm.

“Sao ngài lại tới bên này.”

Lục Kim An là thân tín của Giang Minh, lúc Giang Tử Khâm nhìn thấy anh, bước chân không tự giác lui về phía sau hai bước.

“Tôi…”

Cô sợ Lục Kim An sẽ thông báo với Giang Minh hôm nay cô đến phòng thí nghiệm, đến lúc đó cô không tiện giải thích với Giang Minh.

“Ở trong phòng quá nhàm chán, tùy tiện ra ngoài đi dạo.”

“Đã đến giờ cơm tối." Lục Kim An thấy quần áo trên người đại tiểu thư rõ ràng không thuộc về cô, sắc mặt càng lạnh hơn, "Cô phải chịu trách nhiệm với thân thể của mình.”

Tất ren màu trắng trên đùi Giang Tử Khâm rất hấp dẫn ánh mắt người khác, dưới làn váy chỉ có thể nhìn thấy một chút dây ren rủ xuống bên cạnh đầu gối, thuần khiết lại mê người.

Ánh mắt Lục Kim An trầm xuống, giọng nói không mặn không nhạt.

“Mà không phải ăn mặc như vậy, rêu rao khắp nơi.”

Rêu rao khắp nơi?

Giang Tử Khâm bị cách miêu tả của anh chọc giận, cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, bao vây nghiêm ngặt, có chỗ nào không đúng?

Thật sự là người nhìn có suy nghĩ đen tối.

Cô tức giận, ngước mắt nhìn anh, đuôi mắt hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiêu căng.

“Lời này của Lục quản gia là có ý gì?”

Lúc nói chuyện Giang Tử Khâm cố ý nhấn mạnh hai chữ "quản gia", đôi mắt hạnh lấp lánh cong lên, không khiến người ta chán ghét, càng giống như bị người ta chiều tới hư.

“Quần áo của tôi có chỗ nào không thể để người ngoài nhìn thấy sao?”

Lục Kim An nhìn lướt qua cô rồi nói: "Không có ý gì.”

"Chỉ là hôm nay có một vị khách tới, tiên sinh đã chọn xong lễ phục cho ngài,” Lục Kim An kéo kéo găng tay da trên tay, ánh mắt híp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-17-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-17.html.]

“Nếu bây giờ ngài không đi thay đồ, lát nữa không kịp bữa tối thì tiên sinh sẽ trách tội.”

Anh nhẹ nhàng nói vài câu lập tức khiến Giang Tử Khâm bị nghẹn tới nín họng.

Thật sự không hiểu vì sao, lúc Lục Kim An nói chuyện với cô luôn có gai nhọn khắp nơi.

Anh là người của Giang Minh, cho dù Giang Tử Khâm được nuông chiều cũng không dám đối nghịch với Giang Minh.

“Tôi biết rồi.”

Giang Tử Khâm nhỏ giọng oán giận dưới đáy lòng.

Đóm 🐳

[Thật đáng ghét.]

Giang Tử Khâm đi ra ngoài, Lục Kim An còn chưa đi, anh nhìn về phía Quý Yến Lễ đang nghiêng người dựa vào tường.

Người đàn ông bày ra tư thế lười nhác, đôi mắt khép hờ, lại có loại khí chất cao quý khó tả.

Lục Kim An nói: "Đừng tới gần cô ấy.”

Quý Yến Lễ cười nhạo, đưa mắt nhìn lên người anh.

“Quản gia tiên sinh, anh có tư cách gì mà quản tôi?”

Lục Kim An mím môi, giọng nói lạnh như băng, "Chuyện Giang Tử Khâm té xỉu lúc trước có phải do anh làm hay không?”

Người đàn ông từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, xem như cam chịu.

Lục Kim An nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn gì?”

Quý Yến Lễ trầm ngâm một lát, đôi mắt đen nhánh ánh lên màu đỏ tươi, giọng nói không nhanh không chậm.

“Tôi muốn…”

Hắn nhếch môi, ý cười không lọt vào đáy mắt.

“Đại tiểu thư.”

*

Giang Tử Khâm thay quần áo trên người, đùi trong lại bắt đầu đau bởi vì đi lại lề mề trong thời gian dài.

Cô ngồi ở trên giường, thắt lưng ngọc ngà nối liền với cặp m.ô.n.g tròn trịa no đủ.

Quả nhiên bị bầm rồi.

Chân bị cọ xát chỗ xanh chỗ tím.

Mà cô lại không nhớ rõ biến thành như vậy từ khi nào.

Giang Tử Khâm cầm thuốc mỡ bên trong tủ đầu giường, tự bôi từng chút từng chút cho mình, trong lúc đó lại bị đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, chỉ biết nhắm mắt hít thở sâu tiếp tục.

Cô không có một chút ấn tượng nào về vết thương này, còn ở nơi riêng tư như vậy.

Giang Tử Khâm càng bôi càng đau, càng đau lại càng ấm ức.

Muốn khóc quá.

Cô hít mũi, đầu mũi đỏ bừng, sau đó xoa xoa cái bụng phẳng lì.

Hai ngày cũng không được ăn một phần thức ăn bình thường, cô đã sớm đói bụng đến mức n.g.ự.c dán vào lưng.

Giang Tử Khâm thay xong quần áo, tóc dài được vén lên, lộ ra đường cong tuyệt đẹp trên cổ, váy dài bó sát người màu đen ưu nhã tràn đầy tiên khí, dáng người xinh đẹp của cô được phác họa vô cùng uyển chuyển.

Vừa mới mở cửa ra, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô từ trong phòng ra, cổ tay trắng mịn bị giữ chặt.

Giang Tử Khâm hoảng sợ mở to hai mắt, vừa định há miệng gọi người đã bị người ta che miệng lại.

“Ưm!”

Trong lúc hoảng hốt, cô chỉ thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu xanh băng, giống như thủy tinh sáng chói mắt.

“Đừng kêu.”

Nham Thanh hùng hổ tiến đến bên cạnh cô, nhìn cô sợ hãi run rẩy.

“Ăn mặc đẹp như vậy là lại định đi câu dẫn tên đàn ông nào?”

Vòng tay của Nham Thanh như gông cùm xiềng xích, dù cho hắn ta nở nụ cười, giọng nói lại lạnh lẽo như không hề có cảm xúc gì.

“Tật xấu có mới nới cũ của em thật sự làm cho anh rất khó chịu…”

Loading...