Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 19. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 19
Cập nhật lúc: 2024-08-25 19:53:27
Lượt xem: 96
“Bốp…”
Nham Thanh bị cô tát một cái, cả người thoáng chốc ngây ngẩn.
Trên mặt lộ ra dấu đỏ rõ ràng.
Giang Tử Khâm đánh hắn ta xong, đầu ngón tay trắng mịn phát run, trên mặt cô còn vương nước mắt, toàn bộ bàn tay đều tê dại.
“Em dám đánh anh?”
Nham Thanh kịp phản ứng, đây là lần đầu tiên hắn ta bị một người phụ nữ tát vào mặt.
Không đau.
“Em to gan rồi đúng không Giang Tử Khâm—”
“Con mẹ nó còn dám đánh anh.”
Tay của Giang Tử Khâm rất đau, vừa rồi cô đã dồn sức mạnh lớn nhất của mình vào cái tát kia, đôi mắt hạnh tràn đầy ánh nước, "Ai bảo anh nói mấy lời lẳиɠ ɭơ đó trước?"
Đáng đời.
Cô đẩy mạnh Nham Thanh một cái, Nham Thanh đυ.ng vào tường, "Đệt!”
Chờ đến khi hắn ta lại giương mắt lên, Giang Tử Khâm đã sớm chạy xa khuất khỏi hành lang.
Trên mặt Nham Thanh tê dại, tựa như còn sót lại xúc cảm và nhiệt độ từ bàn tay Giang Tử Khâm.
Mềm mại, ấm áp
Giang Tử Khâm...
Chính Nham Thanh không đau, trái lại là Giang Tử Khâm, rõ ràng cô mới là người tát hắn ta nhưng tự mình lại chịu thiệt, bàn tay trắng mịn đã đỏ au, trên đôi mắt hạnh rưng rưng nước mắt.
Giống như hắn ta đã làm gì cô vậy.
Còn chưa nói tới việc chính cô tệ bao nhiêu.
Đầu lưỡi Nham Thanh hơi tê dại, trong đôi mắt màu xanh băng chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Không phải còn chưa hôn sao...
"Chạy còn nhanh hơn cả thỏ."
Hắn ta nhấc chân đi qua bên kia hành lang, một người đàn ông cao lớn cản đường hắn ta.
“Có việc gì?”
Nham Thanh liếc xéo mắt, Quý Yến Lễ cầm bật lửa trong tay, nắp bật lửa không ngừng bị hắn mở ra rồi khép lại, phát ra tiếng “lạch cạch”.
“Ừm.”
Tầm mắt Quý Yến Lễ lướt qua mặt hắn ta, dừng lại vài giây trên dấu đỏ.
“Nhìn cái rắm.”
Nham Thanh nhướng mày nhìn hắn một cái, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười kiêu ngạo, "Hai chúng ta trước mắt coi như ngang hàng, anh đả thương cái bóng tôi để lại nơi này, món nợ này tôi còn chưa tính với anh.”
“Hiện tại anh lại tới cản đường của tôi là có ý gì?"
Quý Yến Lễ nói: "Chính là bức tranh rách kia?”
Hắn đốt điếu thuốc, làn khói xanh trắng làm mờ đôi mắt đen nhánh của hắn, khiến chúng trở nên có chút quỷ dị, khuôn mặt kia vừa hoa lệ lại lười biếng.
“Tôi còn tưởng là dã quỷ, tiện tay giáo dục một chút.”
Ai tin lời nói ma quỷ của hắn.
Nham Thanh: "Anh ở nhân giới ngay cả bản thể cũng không giữ được.”
Hắn ta châm chọc nói: "Ngay cả tôi cũng không bằng.”
Quý Yến Lễ nhàn nhã rít một hơi thuốc, nâng mí mắt lên, nhả khói lên mặt hắn ta, không biết là nhớ tới cái gì, hắn cúi đầu nở nụ cười.
“Anh thử xem?”
Sắc mặt Nham Thanh khó coi: "Đừng gây chuyện cho tôi.”
Quý Yến Lễ nói: "Anh cũng vậy.”
“Đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy thì yên lặng nằm trong quan tài đi, đừng suốt ngày nhảy ra như xác c.h.ế.t vùng dậy.”
Ánh mắt Nham Thanh nheo lại, lạnh lẽo như nước lũ tràn vào, điên cuồng cướp đoạt nhiệt độ trên hành lang.
“Cáo già.”
Đầu ngón tay hắn ta xanh đen, móng tay tăng vọt mấy lần, vô cùng bén nhọn.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết chủ ý của anh là gì.”
Khóe môi Quý Yến Lễ nhếch lên, ngay cả bản thể cũng không thay đổi, hiện ra độ cong mang tính biểu tượng tàn nhẫn của hắn.
“Tôi không muốn đại tiểu thư chết.”
“Tôi mơ ước cô ấy, muốn cô ấy, muốn đến phát điên rồi.”
“Anh có biết lúc tôi nhìn thấy anh chạm vào cô ấy thì tôi đang nghĩ gì không?" Lúc này Quý Yến Lễ đứng bất động, có vài phần lạnh lùng lưu manh, "Tôi muốn c.h.ặ.t t.a.y anh ra, băm thành từng miếng, để anh tự ăn.”
"Không bao giờ có thể chạm vào cô ấy nữa."
Trong đôi mắt màu xanh băng của Nham Thanh tràn đầy sương giá, tựa hồ sắp sửa tràn ra từ đuôi mắt hơi xếch của hắn ta.
“Anh nằm mơ đi.”
Nham Thanh vốn có làn da trắng lạnh, giọng nói cũng lành lạnh, "Cô ấy vốn là của tôi.”
“Tôi muốn cô ấy ở trong địa ngục vô tận, đời đời kiếp kiếp đều ở bên cạnh tôi.”
Nham Thanh khıêυ khí©h giơ tay, nghiền nát ngọn lửa trong tay hắn ta, "Mà anh chỉ có thể nhìn.”
“Xem tôi chiếm hữu cô ấy như thế nào.”
*
Giang Tử Khâm không muốn nhìn thấy khuôn mặt Nham Thanh nữa, cô chạy về phía trước rất lâu mới dừng lại.
Vận động kịch liệt làm cho trán cô bị phủ kín một tầng mồ hôi mịn, mặt mày xinh đẹp được màu đỏ san hô bao phủ, lan tràn đến cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-19-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-19.html.]
Sớm biết vừa rồi thừa dịp hắn ta phân tâm mà cướp điện thoại lại thì tốt rồi...
Cô chống tay vào tường, quay đầu nhìn một chút, phát hiện Nham Thanh không đuổi kịp mới yên tâm.
Vết thương trên đùi bởi vì chạy lâu mà trở nên nóng rát, vừa nghĩ tới Nham Thanh chụp lén cô đã xấu hổ tới mức hai má nóng lên.
Chính cô cũng không hiểu rõ lắm vết thương này ở đâu ra, không thể nào là bị bóng đè chứ.
Giang Tử Khâm cúi đầu nhìn thoáng qua, váy dài màu đen trên người cũng bị Nham Thanh làm cho nhăn nhúm lộn xộn, có nhiều chỗ đã bị kéo lên.
Hệ thống: [Khâm Khâm, lúc trước cô đang hôn mê, không nghe được thông báo tiến bộ nhiệm vụ tuyến chính. Hiện tại đã hoàn thành 50%, còn một nửa nữa là có thể hoàn thành.]
Giang Tử Khâm trừng mắt nhìn, nói: "Nhưng tôi còn chưa vào phòng thí nghiệm của tổ trong xem mà?”
Hệ thống: [Cô đã thấy rồi.]
Giang Tử Khâm ngạc nhiên, "Nói cách khác…”
Cảnh tượng cô nhìn thấy lúc trước đều không phải ảo giác.
Máu tươi và cánh tay cụt đầy đất...
Giang Tử Khâm: "Người của tổ trong…”
Hệ thống cho cô một câu trả lời chắc chắn: [Đều đã chết.]
Giang Tử Khâm dựng thẳng tóc gáy.
Cô vốn không nhìn thấy hình ảnh sau cánh cửa —
Chẳng lẽ là bởi vì người đàn ông phía sau cô?
Vẻn vẹn chỉ bịt mắt của cô một chút, có thể làm cho cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong cửa, còn khiến cho quái vật kiêng kỵ như thế không dám tiến lên.
Rốt cuộc là thứ gì...
Giang Tử Khâm cố bình tĩnh lại, hiện tại khi cô cẩn thận hồi tưởng, con quái vật dị dạng trong phòng thí nghiệm kia có ngoại hình tương tự với Tưởng Thần mà cô nhìn thấy ở hội đấu giá.
Chỉ là Tưởng Thần có thêm một đôi cánh, cũng không có hung tàn như quái vật kia biểu hiện.
"Vậy nhân vật OOC thì sao?"
Hệ thống nói: [Nhiệm vụ thứ ba: Giảm giá trị gϊếŧ chóc của nhân vật phản diện Quý Yến Lễ tới 60%, hoàn thành toàn bộ ba nhiệm vụ thì hạn chế nhân vật OOC có thể giải trừ.]
Giang Tử Khâm hỏi: "Vậy hiện tại giá trị gϊếŧ chóc của Quý Yến Lễ là bao nhiêu?”
Hệ thống: [99%]
Giang Tử Khâm: “...”
Cô khó khăn nói: "Sao lại cao như vậy?”
Hệ thống: [Giá trị gϊếŧ chóc dựa theo chủ quan phán xét chiếm đa số, nếu như hiện tại sát ý của Quý Yến Lễ cao, giá trị gϊếŧ chóc cũng sẽ tăng cao cực kỳ không ổn định, bình thường giá trị gϊếŧ chóc đều ổn định tại 80%.]
Ý tứ chính là, hiện tại Quý Yến Lễ đang gặp người nào đó, hơn nữa còn—
Rất muốn gϊếŧ hắn ta.
Giang Tử Khâm vội vàng hỏi: "Mày có biết hiện tại Quý Yến Lễ đang ở nơi nào không?
Hệ thống nói: "Trải qua kiểm tra, bị hạn chế, cô không thể tiến vào.”
Giang Tử Khâm không nghe rõ: "Cái gì?”
Lúc này hệ thống truyền ra âm thanh giống như màn hình nhiễu của TV, ồn ào như con đường kẹt xe.
[Xin lỗi, không thể kiểm tra.]
Giang Tử Khâm muốn đến phòng Quý Yến Lễ nhìn thử, bước chân đang đi vòng vèo, phía sau lập tức truyền đến một giọng nói mát lạnh.
“Đại tiểu thư.”
Lục Kim An đeo găng tay da màu đen, trong tay cầm một chai rượu vang đỏ.
“Ngài định đi đâu? Bữa tối sắp bắt đầu rồi.”
Giang Tử Khâm quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của anh, đồng tử của Lục Kim An tối đen, anh nhìn thoáng qua hướng mà cô muốn đi.
Đó là một góc rẽ, cuối cùng chỉ có một căn phòng, cũng chính là căn phòng của Quý Yến Lễ.
Giang Tử Khâm: "Tôi, tôi…”
Nửa ngày cô cũng không nói ra được nguyên nhân.
Lục Kim An rất khó chịu nhíu mày, đôi mắt đen giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy, bàn tay cầm rượu vang đỏ siết chặt.
Giang Tử Khâm còn đang do dự, Lục Kim An lại đi tới, anh vươn tay kéo dây quai váy trễ xuống của đại tiểu thư lên trên.
Đầu ngón tay chạm đến da thịt trên xương quai xanh của cô, trơn nhẵn mềm mại.
“Sao quần áo lại nhăn như vậy?”
Không chỉ có quần áo nhăn, cả người Giang Tử Khâm đều tỏa ra một loại mùi hương mê người không rõ, hai má cô ửng hồng, lông mi cong cong rung động như cánh bướm, quần áo lộn xộn không chịu nổi.
Giống như vừa làm chuyện xấu vậy.
Ngón tay trắng mịn của Giang Tử Khâm hơi phiếm hồng, cô kéo làn váy nhăn nhúm của mình, nhỏ giọng than thở, "Không cẩn thận…”
“Vậy bây giờ phải làm sao, tôi phải trở về đổi bộ khác sao?”
Đóm 🐳
Lục Kim An thấy cô cúi đầu, vẻ mặt uể oải, cảm thấy cổ họng căng thẳng.
Sao có thể mềm mại như vậy.
Giống như một miếng bọt biển, đối với ai cũng không có phòng bị, tùy ý để người khác nhào nặn bóp véo.
“Không cần thay.”
Lục Kim An kéo phẳng nếp nhăn trên thân váy của cô, nhẹ nhàng nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, ngài đi theo tôi.”
Giang Tử Khâm còn không kịp nói chuyện đã bị Lục Kim An nửa ép buộc kéo đến trước một cánh cửa.
Lục Kim An đẩy cửa ra, Giang Minh đã sớm ngồi ở vị trí chính, trên bàn ăn bày đủ các loại bánh ngọt tinh xảo xa hoa.
Mà bên cạnh Giang Minh là một người mà cô quen mặt đến mức không thể quen hơn.
Nham Thanh nhìn thấy Giang Tử Khâm đứng ngoài cửa, hắn ta giơ chén rượu đỏ trong tay về phía cô, trong đôi mắt màu xanh băng mang theo tính xâm lược rõ rệt, giọng nói khàn khàn từ tính.
“Lại gặp mặt em rồi.”