Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 20. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 20
Cập nhật lúc: 2024-08-25 19:57:37
Lượt xem: 67
Giang Tử Khâm giống như con mèo nhỏ mẫn cảm, đôi mắt hạnh xinh đẹp đã trợn tròn.
Cô hận không thể quay đầu bỏ chạy, hai chân có chút như nhũn ra, tiếng tim đập nhanh đến tận cổ họng.
“Sao, hai người quen nhau à?”
Giang Minh nhìn con gái mình, lại nhìn Nham Thanh ngồi một bên.
Nham Thanh nhếch môi cười với cô rồi nói: "Quen, chúng ta vừa mới gặp nhau.”
Hắn ta nhìn về phía Giang Tử Khâm, nụ cười càng thêm sáng lạn, có chút mập mờ, "Cô nói phải không, Giang tiểu thư.”
Giang Tử Khâm bị ánh mắt kia của hắn ta nhìn chằm chằm, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.
Cô cắn môi, cánh môi bị cô cắn ửng đỏ lấp lánh, bắt đầu hơi sưng, giọng nói run rẩy.
“Vâng.”
Giang Minh cười ha ha, ông nói: "Thì ra là quen biết! Vậy thì càng tốt. Đều là duyên phận, cha cũng không giới thiệu nhiều. Aida, Tử Khâm, lại đây ngồi.”
Nội tâm Giang Tử Khâm vô cùng kháng cự, ai có thể nghĩ đến hôm nay khách tới lại là Nham Thanh chứ.
Hơn nữa, hơn nữa cô vừa mới tát hắn ta một cái...
Giang Minh để cô ngồi ở bên kia, vừa vặn đối diện với Nham Thanh.
Nham Thanh còn đang uống rượu, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra thì cũng không có gì khác thường.
Hắn ta chú ý tới tầm mắt của Giang Tử Khâm quét ở trên mặt mình, lại không dám nhìn nhiều, tỏ vẻ rụt rè.
Dấu đỏ trên mặt đã nhạt đi không ít, không nhìn kỹ thì còn không phát hiện ra.
Ánh mắt Nham Thanh có chút nghiền ngẫm, sờ sờ khóe môi.
[Ảnh chụp.]
Hắn ta mở miệng, lại không phát ra âm thanh, để Giang Tử Khâm đọc khẩu hình.
Động tác rất nhỏ, chỉ có Giang Tử Khâm đối diện hắn ta mới nhìn thấy.
Giang Tử Khâm nắm chặt bộ đồ ăn.
Hắn ta đang đe dọa cô.
Nham Thanh cười với cô, trong nụ cười tràn đầy sự xâm chiếm.
Hai bên chiếc váy dài màu đen trên người Giang Tử Khâm là xẻ tà, sau khi ngồi xuống, làn váy phía sau rủ xuống ghế, lộ ra một phần lớn da thịt trắng như tuyết, loáng thoáng có thể nhìn thấy một ít chỗ hồng phấn mập mờ.
Lục Kim An đang sắp xếp người làm mang thức ăn lên, tầm mắt quét tới đôi chân trắng như tuyết của đại tiểu thư, ánh mắt hơi trầm xuống.
Đóm 🐳
Anh cầm một miếng vải, đắp lên đùi đại tiểu thư.
"Cảm ơn."
Giang Tử Khâm quay đầu nhỏ giọng nói cám ơn với anh, giọng nói dịu dàng giống như lúc thủy triều xuống.
Cánh tay đặt trên miếng vải đỏ trắng tới chói mắt, da thịt yếu ớt cũng bị hằn một dấu đỏ.
Giống như hoa hồng được nuông chiều trong nhà kính, chưa từng trải qua bất kỳ mưa gió tẩy rửa nào.
Không có chỗ nào không xinh đẹp.
Lục Kim An vốn định đứng dậy tiếp tục bày biện, nhưng anh lại không có ý định di chuyển.
Đáy mắt anh cuồn cuộn sóng đen, nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy—
Ngay cả đốt ngón tay của đại tiểu thư cũng là màu hồng phấn.
Tinh tế và xinh đẹp.
Một miếng khăn giấy nhỏ trong tay Lục Kim An theo lòng bàn tay rơi xuống giữa đùi đại tiểu thư.
Giang Tử Khâm cong đôi mắt hạnh lên, trong cổ họng phát ra âm đơn tỏ vẻ nghi hoặc, "Hả?”
Bàn tay thon dài của Lục Kim An vươn tới chân Giang Tử Khâm, giọng nói khàn khàn bình thản.
“Vừa rồi có gì đó rơi vào.”
Giang Tử Khâm quả thực là đang cố ý quyến rũ anh.
Dù cho là da thịt trắng nõn của cô, hay là đuôi mắt cong lên màu hồng san hô… Đều rất mê người.
Giang Tử Khâm không phát hiện ra cảm xúc đè nén đến cực hạn của anh, khi tay Lục Kim An chạm vào chân cô, có cảm giác vuốt ve thô ráp.
“Lục Kim An…”
Đại tiểu thư không phải lần đầu tiên gọi tên anh, nhưng lại êm tai hơn nhiều so với mỗi một lần trước kia.
Giống như con mèo nhỏ vươn móng vuốt của nó ra, gãi hai cái trong lòng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-20-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-20.html.]
Chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến anh hưng phấn.
“Ngài như vậy tôi không dễ lấy.”
Bàn tay giống như chìm vào trong một bể nước ấm, cách một lớp bao tay da cũng có thể cảm giác được.
Chân vừa trắng vừa mềm, chỗ nào cũng mềm.
“Cái, cái gì thế…”
Cô ngây người trong chớp mắt, không biết Lục Kim An muốn lấy thứ gì.
Trên bao tay mang theo sự lạnh lẽo khiến cho Giang Tử Khâm run rẩy một cái, thân thể cô giật nảy lên.
Lục Kim An cúi người cách cô rất gần, hơi thở cực nóng phun lên bên cổ cô, kí©h thí©ɧ nơi đó ửng đỏ óng ánh.
“Giấy.”
Anh rút tay về, trên găng tay màu đen đang cầm một mẩu giấy vụn nhỏ.
“Được rồi.”
Trên bao tay bằng da còn mang theo nhiệt độ cơ thể của đại tiểu thư, khi ghé sát vào có thể ngửi được mùi thơm nồng nàn trên người cô.
So với anh đào chín mọng thì còn ngọt ngào hơn.
Giang Tử Khâm cúi đầu đáp một tiếng, vừa rồi cô còn tưởng rằng Lục Kim An cố ý sờ cô, hoá ra là bởi vì giấy rơi.
Lục Kim An cúi đầu nhìn hàng lông mi cong cong của cô.
Đại tiểu thư luôn phản ứng rất chậm chạp đối với sự đυ.ng chạm.
Nhưng thân thể lại nhạy cảm.
Bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết.
Giang Minh mở lời: "Nham Thanh, lần này về nước là dự định phát triển trong nước sao, lúc trước tôi cũng xem mấy buổi biểu diễn của cậu, thật sự khiến người ta chấn động, người trẻ quá tài năng.”
Nham Thanh nhấp một ngụm rượu, cười cười không nói gì.
Giang Minh lại rót cho mình một ly rượu, lúc nói chuyện đầu tư ông luôn hay nói, phần lớn thời gian đều là ông nói, mà Nham Thanh ở một bên nghe, thi thoảng lại gật đầu.
Dự án đang triển khai trong tay ông cần rất nhiều vốn để duy trì vận hành.
Mà Nham Thanh vẫn là nhà đầu tư mà ông muốn lôi kéo nhất, lúc trước mời vô số lần cũng không nhận được câu trả lời chính xác.
Hôm nay hắn ta ngược lại còn chủ động tìm tới cửa.
Ông đương nhiên muốn bắt được con cá lớn này, đừng để cho hắn ta chạy.
Nham Thanh phiền không chịu nổi, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười xa cách trên mặt.
Thật vất vả mới đợi được Giang Minh hơi say, Nham Thanh trả lời lập lờ nước đôi.
“Chuyện đầu tư, chờ tôi trở về suy nghĩ cẩn thận sẽ cho ngài câu trả lời chính xác.”
Hắn ta uống rượu cũng không đổi sắc, Giang Minh đối diện đã say tới mức sắp nôn mà hắn ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ như không có chuyện gì.
Giang Minh cười ha hả: "Được, không sao đâu, cậu về suy nghĩ kỹ đi, dù sao nhiều tiền như vậy cũng phải thận trọng xem xét một chút.”
Ông đã uống say, đầu óc có chút hỗn loạn, trong lòng cũng biết dưới tình huống đầu óc không rõ ràng lắm thì nói cái gì cũng không chiếm được lợi, hiện tại giữ người lại là chuyện quan trọng nhất.
“Nham Thanh, cậu vừa về nước không bao lâu chắc chắn cũng chưa có bắt đầu tìm chỗ ở, chi bằng hiện tại ở lại nơi này, tôi kêu Tử Khâm dẫn cậu đi dạo.”
Nham Thanh đặt ly rượu trong tay xuống, ý cười thực sự mới lọt vào mắt, "Được.”
Vừa rồi lực chú ý của hắn ta đều đặt ở trên người Giang Tử Khâm, tự nhiên cũng không có bỏ qua động tác của Lục Kim An.
Hắn ta bày ra vẻ mặt lười nhác híp mắt, nhìn thoáng qua Lục Kim An đứng ở phía sau đại tiểu thư có sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, l*иg n.g.ự.c tràn ra vài tiếng cười, thấp giọng thì thào:
“Đều không đơn giản…”
Giang Tử Khâm không muốn đi dạo với hắn ta.
Nham Thanh cũng không phải không có tay không có chân, muốn xem cái gì sẽ không thể tự mình đi xem sao...
“Cha à, con…”
"Bảo con đi thì cứ đi đi,” Giang Minh làm như nhìn thấu suy nghĩ của con gái, "Người ta là lần đầu tiên tới làm khách, sao có thể để cậu ấy ở một mình."
“Hơn nữa, lúc trước hai người còn quen biết nhau, Nham Thanh hiếm khi về nước một lần, ở đây cũng không quen người lạ, con còn có thể trò chuyện cùng.”
Giang Tử Khâm ngậm miệng, đuôi mắt hơi rũ xuống, dù liếc cũng không dám liếc Nham Thanh một cái, cúi đầu im lặng không lên tiếng cắt thịt bò bít tết trước mặt.
Cô hận không thể rụt đầu thành rùa đen.
Trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện ra màu sắc khiến người ta mơ màng, hết lần này tới lần khác vẻ mặt lại vẫn ngây thơ đơn thuần.
Vừa mâu thuẫn, lại làm cho người ta không dời được tầm mắt.
Khóe miệng Nham Thanh hơi nhếch lên, như thể ẩn chứa tình ý vô hạn...