Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 2. Thế giới 2: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 2

Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:30:19
Lượt xem: 141

Trong khu chợ đấu giá xa hoa dưới lòng đất, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng làm cho khu vực này trở nên bí ẩn và u ám. Trên sân khấu chính của buổi đấu giá, một chiếc đèn chùm pha lê kiểu Âu khổng lồ treo lơ lửng, ánh sáng được chia thành hai màu sáng và tối, tạo nên sự phân chia rõ rệt.

Đây là thiên đường của người giàu, nơi được mệnh danh là hang ổ tiêu tiền nổi tiếng của nước Z, nơi mà vô số giao dịch đen tối và bẩn thỉu đều diễn ra. Chỉ cần có đủ tiền, bạn muốn gì ở đây cũng có thể tìm được.

Giang Tử Khâm bước xuống cầu thang, cô mặc một chiếc váy đỏ, làn da mịn màng trong suốt, môi đỏ răng trắng. Đóa hoa hồng đỏ cài trên n.g.ự.c nổi bật và bắt mắt, tiếng giày cao gót đập xuống đất vang lên âm thanh “cộc cộc” rõ ràng.

"Đại tiểu thư." Người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa cúi đầu chào cô, "Mời đi lối này."

Giang Tử Khâm liếʍ môi dưới, có chút căng thẳng nhưng vẫn ngẩng cao cằm, tạo ra dáng vẻ kiêu căng tự mãn, "Được."

Vẻ đẹp của cô quá thu hút, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, như một người cá mê hoặc lòng người trong biển khơi, chỉ cần đứng lặng lẽ ở đó đã có thể thu hút mọi ánh nhìn.

Bồi bàn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cô, thở gấp cúi đầu xuống.

“Tôi dẫn ngài đi xuống.”

Khi lại gần Giang Tử Khâm, anh ta còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng từ cô, như một chiếc móc câu, khơi dậy những suy nghĩ bồng bềnh của mỗi người.

"Tử Khâm." Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi cô, "Qua bên này."

Chỗ ngồi trong sảnh đấu giá cũng có quy định, hàng ghế đầu là dành cho những quyền quý bậc nhất, sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thứ tự tài sản, và Giang gia đương nhiên được xếp vào hàng đầu tiên.

Giang Minh mặc một bộ vest cao cấp được ủi thẳng, trên trán đầy những nếp nhăn sâu và chằng chịt, vẻ mặt nghiêm nghị. Khi thấy cô con gái duy nhất của mình, đường cong trên môi ông cũng không hề thay đổi.

"Đây là Giang đại tiểu thư sao?" Người đàn ông bên cạnh Giang Minh chống tay lên cằm, đôi mắt hồ ly sáng lên khi nhìn thấy Giang Tử Khâm, "Trăm nghe không bằng một thấy."

Những người khác cũng thấy Giang Tử Khâm, họ đều đã nghe đồn về vẻ đẹp tựa như tiên của cô tiểu thư nhà họ Giang, nhưng đây là lần đầu tiên họ được nhìn thấy cô ngoài đời.

Làn da trắng như ngọc không tì vết, trên cần cổ dài thanh mảnh đeo một chiếc vòng pha lê tinh xảo, hoa hồng đỏ trên n.g.ự.c thực sự là điểm nhấn, khiến cô như món đồ sứ quý giá nhất trong tủ trưng bày, tinh xảo và cao quý.

Giang Minh rất ít khi đưa con gái ra ngoài, cho đến khi cô gần đến tuổi trưởng thành, ông mới bắt đầu dần dần đưa cô tham gia các hoạt động này.

"Cha." Giang Tử Khâm nắm lấy tà váy, ngồi xuống bên cạnh ông.

"Ừm."

"Đây là Tiểu Lâu," Giang Minh khẽ hắng giọng, "Cả hai đều là người trẻ, có thể nói chuyện với nhau một chút."

Ý của ông đã rất rõ ràng.

"Xin chào."

Lâu Vọng im lặng quan sát cô, đưa tay ra chào, "Tôi tên là Lâu Vọng."

Giang Tử Khâm rũ mắt, bắt tay với anh ta. Tay của Lâu Vọng rất lớn, bao trọn cả tay cô, lực nắm cũng vừa phải.

Đóm 🐳

"Tôi là Giang Tử Khâm."

Cô tích chữ như vàng nâng chiếc cằm lên, đuôi mắt xinh đẹp hơi nhếch, trông vừa thuận mắt lại tinh xảo.

Không hề khiến người ta ghét.

Lâu Vọng nhìn chằm chằm xương quai xanh của cô, làn da trắng mịn như có thể dễ dàng bị hằn dấu chỉ với một cái chạm nhẹ.

Giang Tử Khâm rút tay về phía sau, thấy anh ta không có rút ra, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Lâu Vọng: “?”

Khóe miệng Lâu Vọng vẫn cười, "Giang tiểu thư rất đẹp.”

Anh ta buông lỏng tay nắm chặt Giang Tử Khâm.

Giang Tử Khâm bị anh ta bóp đau, bàn tay trắng nõn ửng đỏ, ngay cả cặp mắt hạnh kia cũng m.ô.n.g lung, giống như hai viên ngọc trai đen.

"Cảm ơn."

Giang Tử Khâm xoa xoa tay, cơ thể cô vốn yếu đuối, lại rất sợ đau. Khi bước vào thế giới nhỏ này, những vấn đề của cơ thể cũng theo cô, độ nhạy cảm cũng cao hơn người thường, khiến cô gặp không ít rắc rối nhỏ.

"Hệ thống, nhân vật phản diện đâu rồi?" Giang Tử Khâm nhìn quanh, chỗ ngồi xung quanh đã dần dần kín hết, nhưng không thấy ai đặc biệt xuất hiện.

Hệ thống phản hồi rất nhanh, "Ở trên kia."

Ngay khi lời của hệ thống vừa dứt, tấm màn đen trên sân khấu đấu giá từ từ mở ra hai bên—

Một người đàn ông bị treo lơ lửng giữa trung tâm phòng đấu giá, đầu cúi xuống, nửa thân trên trần trụi, mồ hôi thấm ướt khiến cơ bắp trở nên bóng bẩy. Làn da màu đồng cổ quyến rũ, thân hình cường tráng, tràn đầy hormone nam tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-2-the-gioi-2-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-2.html.]

Nhưng những vết roi chằng chịt trên người hắn đã chiếm trọn sự chú ý của Giang Tử Khâm, vết thương vẫn còn rỉ máu, trông thật kinh khủng.

"Sao lại bị thương nặng thế này..." Giang Tử Khâm nhíu mày.

Lâu Vọng gõ gõ vào bàn trước mặt, "Dọa cô sợ rồi?"

Giang Tử Khâm quay đầu nhìn anh ta, lông mi run rẩy giống như bươm bướm đập cánh, "Anh ta... Làm sao vậy?”

Lâu Vọng nói: "Chọc phải người khác.”

Phía sau đều là các tiểu thư và thiếu gia nhà giàu, một số người đeo mặt nạ lông vũ chỉ để lộ nửa gương mặt, họ cầm ly rượu cao cổ, cười cợt trò chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Tử Khâm ở hàng ghế đầu.

"Đại tiểu thư cũng ra ngoài sao, thật hiếm gặp."

Một người đàn ông nhìn bóng lưng Giang Tử Khâm, khẽ thì thầm, "Lão cáo già Giang Minh đó không biết cưng chiều con gái mình như thế nào, chỉ chờ cô ta trưởng thành để liên hôn với một gia đình danh giá môn đăng hộ đối, trước đây không tung tin tức ra cũng chỉ là sợ mấy tên ăn chơi như các người dạy hư con gái nhà người ta thôi."

Vài người cười ha hả, "Dạy hư như thế nào? Chẳng lẽ anh còn định đưa đại tiểu thư đi chơi hộp đêm?"

Một cô gái khinh bỉ, "Cất cái suy nghĩ bẩn thỉu của anh đi."

Người kia im lặng, nhưng cuối cùng vẫn không ngừng liếc về phía Giang Tử Khâm, "Nhưng mà thật sự, đại tiểu thư xinh đẹp thật, không thua gì mấy ngôi sao điện ảnh kia."

Người bên cạnh uống một ngụm rượu, thở dài, "Đúng vậy, chỉ nhìn mà tôi cũng thấy lòng ngứa ngáy."

"Ngứa ngáy thì làm được gì, anh dám chạm vào cô ấy không?"

Người đàn ông xua tay, "Tôi thì không dám."

Một tiểu thư nhà giàu hướng ánh mắt về phía sân khấu đấu giá, cô ấy phe phẩy chiếc quạt lông vũ trên tay.

"Năm nay buổi đấu giá có vẻ thú vị hơn rồi, còn có cả một tiết mục khuấy động không khí."

Một công tử ăn chơi cũng nhìn theo, như đang xem một vở kịch, chăm chú nhìn người đàn ông bị treo lơ lửng kia.

"Thật đáng tiếc, thân hình anh ta rất hợp với gu của tôi, nếu có thể thu nhận, cũng coi như tận dụng tốt tài sản."

Công tử bên cạnh cô ta cười khẩy, "Cô còn dám thu nhận anh ta? Cô có biết ai đã đưa anh ta vào đây không?"

Tiểu thư nhà giàu quay đầu lại nhìn anh ta, nói: "Ai vậy?”

"Nhϊếp gia ở Đông Lăng," Công tử nhà giàu tiếp tục nói, "Nghe nói anh ta đã đ.â.m thiếu gia út nhà bọn họ, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh."

“Ác như vậy?" Tiểu thư nhà giàu lắc đầu,Tiểu thư nhà giàu lắc đầu, "Nhϊếp gia vốn đã nổi tiếng là tàn nhẫn, anh ta nghĩ gì mà lại đi chọc vào họ chứ?"

Công tử nhà giàu chống tay lên lưng ghế, nhún vai, "Ai mà biết được."

Quý Yến Lễ bị trói chặt, miệng hình như bị nhét gì đó, để ngăn hắn cắn lưỡi tự sát. Những vết thương kia đau đớn đến tận xương tủy, mồ hôi chảy xuống từ cơ thể quyến rũ của hắn, ẩn nấp ở nơi dễ khiến người khác mơ màng.

Gương mặt của hắn sắc nét và quyến rũ, như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lúc này hắn đang cau mày, mắt khẽ nhắm hờ.

"Bốp—"

Mấy người đàn ông cầm roi trên tay, còn không ngừng quất lên người hắn, động tác tàn nhẫn, gần như định đánh người ta đến chết.

Lòng dạ Giang Tử Khâm bỗng chốc thắt lại.

Cô không biết rốt cuộc người này đã phạm vào sai làm gì, nhưng theo tiến trình của câu chuyện, nhân vật phản diện vẫn chưa bắt đầu làm hại bất kỳ ai vô tội. Giờ đây, hắn lại bị trói và chịu đựng loại tra tấn này, thậm chí không thể tự sát.

Với cách đánh như thế này, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị đánh c.h.ế.t tươi.

Nếu điều đó xảy ra, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn toàn thất bại.

"Bốp─"

Lại một đòn nặng nề nữa, Quý Yến Lễ nghiêng đầu phun ra một ngụm m.á.u tươi, hắn khẽ rên lên một tiếng, rồi cúi đầu không rõ sống chết.

Giang Tử Khâm cuối cùng cũng không thể ngồi yên thêm nữa, cô đứng phắt dậy, đôi môi hồng nhuận run run

"Két, Dừng lại..."

"Đừng đánh --"

Đinh -- Cảnh cáo! Cảnh cáo!

Yêu cầu ký chủ duy trì nhân cách nhân vật, tránh nhiều lần OOC!

Loading...