Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 3. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 3
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:32:42
Lượt xem: 134
Trong chớp mắt, ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Tử Khâm.
"Ai vậy?"
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"Chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Giang sao?"
Lâu Vọng cũng ngạc nhiên trong giây lát, "Giang tiểu thư."
"Tử Khâm." Người đàn ông trung niên nghiêm mặt, lông mày nhíu chặt, "Ngồi xuống, như thế này còn ra thể thống gì."
Giang Tử Khâm vốn có tính cách mềm mỏng, bảo cô diễn vai kiêu kỳ của bản thân trước đây ít nhiều cũng có phần lúng túng, ngược lại trông cô như một con mèo đang giương nanh múa vuốt, rất yếu đuối, không có chút chút lực tấn công nào.
"Cha, con muốn mua anh ta."
Cô kiên trì lên tiếng.
Người đàn ông trên sân khấu dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn hơi ngẩng đầu lên, hốc mắt rất sâu, đồng tử đen kịt, ánh mắt sâu thẳm như một con rắn độc lạnh lùng, nhìn không thấy đáy.
Rõ ràng là đã bị đánh gần chết, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc bén lạnh lẽo như một kẻ thống trị.
Ngay khi Giang Tử Khâm chạm phải ánh mắt của hắn, toàn thân cô lạnh toát, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
Không đợi cô kịp phản ứng, Quý Yến Lễ đã dời tầm mắt đi, trán hắn đầm đìa mồ hôi, đôi môi mím chặt.
"Cha." Giang Tử Khâm quay đầu nói với Giang Minh, "Vài ngày nữa là đến buổi lưu diễn của con rồi. Con thấy dáng vẻ của anh ta trông không tệ, thân thủ có vẻ cũng tốt. Vừa lúc công ty của con vẫn chưa chọn được vệ sĩ mới cho con, mua anh ta cũng xem như có ích."
"Đánh c.h.ế.t anh ta thì quá lãng phí."
Những ký ức của thế giới này đã được cô tiếp nhận hoàn toàn.
Nguyên chủ từ nhỏ đã học nhiều môn nghệ thuật, trong đó vũ đạo là sở trường của cô. Cô cũng đã thành công tổ chức các buổi lưu diễn dựa vào năng lực của mình, trở nên có chút tiếng tăm trong giới vũ đạo.
Những người cầm roi trên sân khấu đã ngừng lại, nhìn về phía Giang Tử Khâm, sau đó lại nhìn Giang Minh, không biết nên quyết định thế nào.
"Đại tiểu thư, điều này..."
Người bị Nhϊếp gia sắp đặt ở đây, nhưng họ càng không dám đắc tội với nhà họ Giang.
Giang Minh thấp giọng nói, "Vệ sĩ?"
Ông khẽ hạ mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì.
Mái tóc đen dài của Giang Tử Khâm buông lơi trên vai, chiếc váy đỏ rực rỡ tương phản rõ nét với làn da trắng lạnh, tạo nên một vẻ đẹp ấn tượng.
Vẻ đẹp tựa như người trong tranh vẽ khiến cho những người xung quanh đều nín thở.
"Đúng vậy." Giang Tử Khâm gật đầu, "Lần biểu diễn trước, fan hâm mộ suýt nữa xông lên sân khấu, quá nguy hiểm. Con còn đang muốn tìm thêm vài vệ sĩ, vừa hay anh ta khá hợp mắt con."
Lâu Vọng chống tay lên cằm, đôi mắt hẹp dài không lộ ra cảm xúc gì, trợ lý đứng sau anh ta có vẻ không hài lòng, há miệng nhưng lại ngập ngừng.
Đã nghe nói rằng tiểu thư nhà họ Giang lăng nhăng, đã qua lại với vô số đàn ông. Trước đây cậu ta không tin, nhưng bây giờ cậu chủ của mình đang ngồi đây, mà Giang Tử Khâm lại muốn mua một người đàn ông khác?
Giang Minh chỉ tay về phía Quý Yến Lễ, "Con muốn anh ta?"
Giang Tử Khâm nhất thời không đoán được ý ông là gì, ngập ngừng gật đầu.
"Đưa người tới đây." Giang Minh vẫy tay.
Ông nổi tiếng trong giới với sự tàn nhẫn, mặc dù những người trên sân khấu là người của Nhϊếp gia, nhưng ở trên sân nhà của Giang gia, bọn họ không dám chống đối.
"Dạ."
Trên sân khấu đấu giá, những người đàn ông bỏ roi trong tay xuống, tháo dây trói trên người Quý Yến Lễ.
Quý Yến Lễ ngã sụp xuống sàn đá lạnh lẽo, miệng vết thương toác rộng hơn, làm m.á.u chảy ra loang lổ trên mặt đất. Hắn lại bị họ kéo lên một cách thô bạo, gần như lôi đến trước mặt Giang Minh.
"Ngồi xuống." Giang Minh nghiêng đầu liếc nhìn Giang Tử Khâm, giọng nói không giận mà uy nghiêm.
Tim Giang Tử Khâm đập thình thịch, cô ngồi trở lại ghế, ánh mắt liếc về phía Quý Yến Lễ.
Giang Minh cầm ly rượu đế cao trên bàn tròn nhỏ, tay phải nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, rượu vang đỏ sóng sánh tạo nên một đường cong đẹp mắt, ông hạ giọng nói.
"Cậu có sẵn lòng làm vệ sĩ cho Tử Khâm không?"
Trợ lý sau lưng Lâu Vọng không thể ngồi yên, "Giang tiên sinh, điều này e rằng không phù hợp..."
"Câm miệng." Lâu Vọng quay đầu, mặt hơi lạnh lùng ngắt lời cậu ta, "Giang tiên sinh nói chuyện đến lượt cậu chen ngang sao?"
Trợ lý bị khiển trách cúi đầu, "Xin lỗi thiếu gia."
Lâu Vọng quay lại cười nói với Giang Minh, "Người của tôi vẫn chưa học hết quy củ, khiến Giang tiên sinh chê cười rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-3-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-3.html.]
Đôi mắt Giang Minh sắc bén như chim ưng, nghe vậy mặt mới dịu lại, "Không sao."
Quý Yến Lễ bị người phía sau giữ chặt, buộc phải ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lạnh.
Giang Tử Khâm sợ hắn nói không đồng ý, sau đó bị Giang Minh gϊếŧ c.h.ế.t ngay lập tức, cô nắm chặt tay, lên tiếng:
"Cha, cần gì phải hỏi anh ta có đồng ý hay không, con muốn gì thì cứ lấy là được."
Giang Minh chậm rãi uống một ngụm rượu, nheo mắt lại nói, "Con đã muốn lấy cậu ta làm vệ sĩ, thì cũng nên biết rõ cậu ta liệu có thể bảo vệ con hay không, hay lại làm tổn thương con, người đ.â.m sau lưng cha cũng không ít."
Giang Tử Khâm nín thở.
“Giang tiên sinh đang hỏi anh đấy!" Người đàn ông phía sau đẩy Quý Yến Lễ lên phía trước.
Quý Yến Lễ bị hành hạ suốt cả ngày, hắn thở một hơi dài, nhờ thể trạng khỏe mạnh, lại thường xuyên tập luyện, làn da màu đồng cổ quyến rũ và đầy nam tính.
Giang Tử Khâm lại chạm phải ánh mắt của hắn, làn da của cô trắng mịn đến mức quá đáng, ngón tay xanh mướt đặt trên tay vịn ghế, có thể nhìn thấy mạch m.á.u dưới làn da. Đôi mắt ấy rất đẹp, đuôi mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ vô hại.
Giống như một món đồ sứ dễ vỡ, cũng như trái cấm trong Vườn Địa Đàng, vô hình chung lại hấp dẫn người khác muốn hái.
"Nguyện ý."
Quý Yến Lễ mở miệng, yết hầu khẽ chuyển động.
Giang Tử Khâm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của hắn, trầm thấp và thô ráp, nhưng khi chui vào trong lỗ tai thì lạ lùng thay lại rất êm ái.
Cô thở phào nhẹ nhõm, Quý Yến Lễ đã đồng ý, ít nhất là mạng sống của hắn đã được bảo toàn.
Giang Minh vẫn không dễ dàng buông tha, giọng ông trầm xuống.
"Làm vệ sĩ cho Tử Khâm còn có một yêu cầu nữa."
"Gì vậy?" Giang Tử Khâm quay đầu nhìn Giang Minh.
"Lễ hôn chân." Giang Minh nói, "Trong lễ nghi, điều này đại diện cho sự tôn trọng và quy phục, nếu cậu làm được, tôi sẽ đồng ý."
Yêu cầu này đi quá xa.
Giang Minh gần như đang sỉ nhục hắn.
Sắc mặt Giang Tử Khâm thay đổi, cô lấy đâu ra lá gan để buộc nhân vật phản diện làm một hành động đầy tính khuất phục và nhục nhã như vậy.
"Cha, con..."
Giang Minh giơ tay ngăn cô nói, ông nhìn Quý Yến Lễ, "Cậu có thể đ.â.m thằng nhóc của Nhϊếp gia một nhát, không có hành động gì thì sao tôi có thể tin rằng cậu sẽ không làm hại Tử Khâm?"
Lễ hôn chân là lễ nghi mà Giang gia đã sớm hủy bỏ. Hôm nay bị Giang Minh trực tiếp nói ra. Những người khác xem náo nhiệt càng không ngại chuyện lớn, vô số ánh mắt đều nhìn về phía bên này.
“Sao nào, cậu không muốn?”
Giang Minh cúi đầu nhìn Quý Yến Lễ.
Mấy người nắm lấy cánh tay Quý Yến Lễ đều buông lỏng ra.
Trong đôi mắt đen thẫm của Quý Yến Lễ dường như có một con mãnh thú cực kỳ tàn ác, nồng đậm đến mức khiến người ta hết hồn hết vía, hắn thấp giọng mở miệng.
“Nguyện ý.”
Quý Yến Lễ lảo đảo đứng lên, thân cao gần một mét chín mang theo sự quyết đoán không thể nói rõ, đường cong cơ bắp sắc nét tràn ngập sức mạnh.
Chỉ là nghỉ ngơi hơn mười phút, thể lực của Quý Yến Lễ đã có thể chống đỡ được giúp hắn đứng lên, tố chất thân thể cường tráng như vậy không khỏi làm cho người ta kinh ngạc.
“Anh...!”
Thân thể của Giang Tử Khâm ngửa ra sau, hai tay Quý Yến Lễ chống ở trên tay vịn ghế dựa của cô, bao phủ cô ở dưới thân mình.
L*иg n.g.ự.c màu đồng cổ và thân thể gầy gò của Giang Tử Khâm hình thành cảm giác tương phản rõ ràng.
Đóm 🐳
“Đại tiểu thư.”
Quý Yến Lễ cúi đầu nhìn cô, con ngươi đen kịt giống như vòng xoáy cuốn vạn vật vào trong đó không có cách nào chạy thoát.
“Tôi không muốn…”
Vành tai Giang Tử Khâm trong khoảnh khắc đã đỏ bừng, đuôi mắt ẩm ướt phiếm hồng, bông hoa hồng đỏ trước n.g.ự.c bị một tay hắn khinh nhờn, sau đó tiện tay ném trên mặt đất.
“Ngài còn diễm lệ hơn cả hoa hồng.”
Hắn thì thầm khen ngợi cô.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Giang Tử Khâm cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí bốc lên từ n.g.ự.c hắn.
Nóng, nóng như thiêu đốt.