Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 31. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 31

Cập nhật lúc: 2024-09-23 22:46:09
Lượt xem: 39

Oaa, bùn ngủ quá gòi ~

Chắc Đóm không thể duy trì lịch đăng được đâu

Nhưng Đóm sẽ cố gắng 1 tuần đăng 4 chap nhé

Chap này hay, cuốn nhưng dài quá

Đóm 🐳

4/5

____________________

Giang Tử Khâm vừa mới mặc xong quần áo, Lục Kim An liền quay người lại, hắn lặng lẽ đánh giá toàn thân cô.

Màu đỏ của váy dài quả thật rất thu hút.

Làn váy chỉ dài đến nửa đùi, đai thắt ngang ngực, màu da mịn màng như ngọc, có những chi tiết ren tinh xảo, cùng thiết kế ôm eo độc đáo, khiến cho vòng eo mảnh khảnh của cô càng thêm quyến rũ.

“Ta sẽ đưa ngài đến một nơi an toàn.”

Nam nhân anh tuấn trên mặt mang vẻ xa cách và lạnh nhạt, hàm dưới giống như lưỡi d.a.o sắc bén. Khi nhìn thấy Giang Tử Khâm, sắc mặt hắn có phần dịu lại.

Giang Tử Khâm ngoan ngoãn đứng dậy, bên ngoài là những cảnh tượng mà cô chưa từng thấy, phòng thí nghiệm quái vật đều ẩn nấp trong bóng tối, không biết khi nào sẽ bất ngờ tấn công cô. Chạy trốn chỉ là một lựa chọn không sáng suốt.

Giang Tử Khâm theo Lục Kim An ra khỏi phòng, hành lang vẫn ngập tràn máu, xung quanh chỉ toàn là những thi thể. Máu chảy từ trên tường xuống sàn nhà, tạo nên bầu không khí giống như địa ngục.

Lục Kim An nắm tay cô, qua lớp da găng tay, cô cảm nhận được lòng bàn tay to lớn và ấm áp của hắn.

“Rống ——”

Tiếng gầm nhẹ của quái vật từ xa vang lên khiến Giang Tử Khâm mặt tái mét. “Lục Kim An…”

Lục Kim An nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn.

“Đừng sợ.”

Những thí nghiệm phẩm cấp thấp đã c.h.ế.t gần hết, hiện giờ chỉ còn lại những sản phẩm có trí tuệ, chúng đều núp mình khi thấy nguy hiểm, rất khó để bắt.

Lục Kim An sờ vào túi, móc ra khẩu s.ú.n.g lục màu bạc đưa cho cô.

Giang Tử Khâm ngẩng đầu nhìn hắn, “?”

“Cái này ngài cầm,” Lục Kim An nhét khẩu s.ú.n.g vào tay cô, “Gặp nguy hiểm thì có thể tự vệ.”

Giang Tử Khâm hỏi: “Còn ngươi?”

Lục Kim An dừng lại một lát, khi nhìn cô lần nữa, lạnh lùng trên mặt đã bớt đi phần nào, đáy mắt hắn chợt d.a.o động.

“Ta có thể tự bảo vệ mình.”

Hắn dẫn cô đi qua những nơi mà Giang Tử Khâm chưa từng đặt chân tới. Dọc đường đi, vết m.á.u ngày càng ít, xung quanh không có một tiếng động nào. Giang Tử Khâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Quá im ắng, ngay cả tiếng quái vật cũng không còn.

Đến trước một cánh cửa sắt đen, Lục Kim An dùng dấu vân tay mở khóa, cánh cửa “ong” một tiếng mở ra, bên trong không có đèn, tối tăm một mảnh.

“Nơi này là ——”

Giang Tử Khâm chưa kịp hỏi xong, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Lục Kim An chặn ngang ôm cô lên.

“Lục Kim An!” Cô phản xạ ôm chặt cổ hắn.

Lục Kim An không có biểu cảm gì, mặc cho Giang Tử Khâm trong lòng n.g.ự.c hắn giãy giụa, “Ngươi làm gì! Đặt ta xuống!”

“Lục Kim An, ngươi có nghe không!”

Lục Kim An bước vào trong, đặt cô lên giường, rồi quay về đóng cửa lại, ánh sáng cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng.

Giang Tử Khâm vừa định ngồi dậy thì tay cô chạm phải một vật lạnh, giống như sắt, tạo ra âm thanh trong trẻo khi va chạm.

Cô quay đầu nhìn, mép giường có một bộ còng tay bằng bạc, treo ở hai cột giường, xích dài khoảng 1 mét.

“Ngươi…” Giang Tử Khâm kinh ngạc, “Đây là cái gì?”

Lục Kim An lạnh nhạt nói: “Ngài không thấy sao? Còng tay.”

Trong phòng không có đèn, Giang Tử Khâm chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, hắn tiến lại gần, quỳ gối bên mép giường, mắt nhìn cô.

Giang Tử Khâm cảm thấy hồi hộp, cô lắp bắp, kéo khoảng cách giữa cô và Lục Kim An.

“Tại sao nơi này lại có còng tay?”

Lục Kim An hỏi: “Ngài nghĩ sao?”

Hắn dường như cười một tiếng, nụ cười mang theo sự lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-31-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-31.html.]

Giang Tử Khâm tim đập nhanh.

“Ta… ta không biết…”

Lục Kim An đột nhiên hỏi: “Ngài có làm gì với bạn trai trước đây không?”

Giang Tử Khâm chấn động.

Làm gì?

Cái gì làm?

Lục Kim An nhìn cô, như đoán được cô đang suy nghĩ, bổ sung nói:

“Làm t.ì.n.h .”

Trong phòng tối om chỉ còn lại hai người, Lục Kim An tiến lại gần, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai cô.

“Nham Thanh không chạm vào ngài sao?”

Giang Tử Khâm mặt đỏ bừng, sau khi nhận ra, cô quay người muốn chạy.

“Không có!”

Mới chỉ bò được hai bước đã bị nam nhân nắm chặt mắt cá chân kéo về.

“Thật không?”

Lục Kim An ánh mắt tối lại, càng ngày càng nặng nề, tay hắn siết chặt, không thể che giấu cơn ghen tuông.

“Vậy hắn có thân mật với ngài không?”

Lúc này Giang Tử Khâm không nói gì, đôi mắt cô mơ màng, “Lục, Lục Kim An…”

Lục Kim An dùng giọng điệu chưa từng thấy nói với cô:

“Khoan đã, Nham Thanh có hôn ngài không, còn có ai, Quý Yến Lễ?”

Lục Kim An không thể kiềm chế được sự ghen tuông trong lòng, “Thậm chí là Lâu Vọng…”

“Ta có thể nhìn ra hắn đối với ngài rất mềm lòng. Nếu hắn muốn g.i.ế.c ngài, hắn đã làm vậy trước khi bắt được ngài, chứ không phải chờ Quý Yến Lễ cứu ngài.”

“Vì sao,” Lục Kim An nói, “Vì sao bọn họ lại thiên vị ngài như vậy?”

Giang Tử Khâm bị giọng điệu của hắn dọa sợ, mặt hắn trong bóng tối không rõ, khoảng cách giữa hai người cũng đang dần thu hẹp.

Nhìn vào mắt Giang Tử Khâm, Lục Kim An có thể thấy chiếc áo sơ mi của mình, nút thắt đầu tiên đã được mở, cổ tay áo không chút cẩu thả, tạo nên vẻ cấm dục và lạnh lẽo.

“Rõ ràng ta mới là người đầu tiên quen biết ngài, mà bọn họ lại nhanh chân hơn.”

“Bọn họ có thể sờ ngươi, chạm vào cơ thể ngươi, thậm chí làm những việc quá đáng khác.”

Giang Tử Khâm, tay cô chống hai bên thân thể, làn da mềm mại như ngọc, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt nhìn trộm quyến rũ.

“Đại tiểu thư.” Lục Kim An gọi tên cô, ánh mắt sâu thẳm, “Ta không thể không nói với ngàii.”

“Ta không được sao?”

Giang Tử Khâm đỏ bừng cả mặt, “Ngươi… ngươi…”

Lục Kim An hôn lên má cô, không vượt qua giới hạn, ánh mắt hắn mờ mịt nhưng rõ ràng.

“Ta rất muốn ngài, đại tiểu thư.”

Ngữ khí của hắn mang theo sự mong chờ mà Giang Tử Khâm cũng hiểu được.

“Còng tay…”

Giang Tử Khâm cảm thấy tay mình bỗng nhiên lạnh.

Cái còng tay bạc mịn màng trên cổ tay cô, một đầu kéo dài đến cột giường, phạm vi hoạt động chỉ khoảng 1 mét.

Lục Kim An áp sát mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự cảnh cáo.

“Ta làm vậy là để bảo vệ ngài.”

“Nếu bọn họ không thể giải trừ nguyền rủa của Giang Minh, có thể sẽ gây hại cho ngươi.”

“Ta không dám mạo hiểm, cuối cùng họ cũng không phải người tốt.”

Lục Kim An hôn lên lông mi cô, cảm nhận được nước mắt mặn đắng.

“Ở đây không ai tìm được ngài, ngài sẽ rất an toàn. Chờ ta giải quyết xong bọn họ, ta sẽ thả ngài ra, được không?”

Hơi thở của hắn thì thầm bên tai Giang Tử Khâm, khiến cô cảm thấy lạnh người.

“Ta hy vọng ngài sẽ nghe lời.”

Loading...