Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 6. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 6
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:48:36
Lượt xem: 114
Đó là một đứa "trẻ sơ sinh" dị dạng được cải tạo hoàn toàn, làn da màu nâu sẫm, hai bên khóe miệng bị người ta dùng d.a.o cắt ra, rạch đến bên tai, lại bị người ta khâu lại cẩn thận, để lại một vệt đỏ dài.
Phía sau nó còn cắm một đôi cánh trắng tinh, nửa cụp vào hiện ra một loại tư thế bảo vệ. Hai mắt nhắm chặt, rơi vào mê man, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
Người bán đấu giá nói: "Khả năng tạo ra các vị thần rất mạnh mẽ, đây chỉ là mẫu vật sơ sinh. Nó có thể thực hiện nguyện vọng của con người, hơn nữa theo tuổi tác, khả năng thực hiện nguyện vọng càng ngày càng lớn."
Mọi người bắt đầu xôn xao.
“Thực hiện nguyện vọng?!”
“Điều này sao có thể?”
“Dáng vẻ trông ghê tởm quá…”
Tiểu thư quý tộc dùng quạt lông che mặt, không dám liếc mắt nhìn.
Người bán đấu giá chuyển giọng nói, "Sinh mệnh của Tưởng Thần không ổn định, có thể sống sót bao lâu cũng là ẩn số, mà hàng mẫu này là hàng mẫu khỏe mạnh nhất, cũng mạnh mẽ nhất trong tất cả hàng mẫu."
Cho dù thời gian sống bị hạn chế, nhưng năng lực có thể thực hiện nguyện vọng này khiến vô số người chạy theo như vịt.
"Thật sự có thể thực hiện nguyện vọng?"
Cũng không ngẫm lại đây là phòng đấu giá gì, không có khả năng buôn bán đồ gạt người.
Mọi việc đều có tính toán của mình, nếu Tưởng Thần sống sót trong thời gian dài, năng lực tăng lên đến mức không thể khinh thường, người được lợi không phải là người mua nó năm đó sao?
Đến lúc đó muốn cái gì thì ước nguyện với nó là có thể lấy được.
Đây là năng lực làm cho người ta nóng mắt cỡ nào.
Người bán đấu giá cười thần bí, "Tôi biết năng lực thực hiện nguyện vọng này có chút hoang đường, rất nhiều người cũng sẽ không tin. Chẳng qua tôi có thể thí nghiệm một lần cho mọi người xem.”
[Tôi muốn tờ giấy trong tay tự bốc cháy.]
Trong lúc bất chợt, tờ giấy trong tay anh ta giống như bị ngọn lửa vô hình nào đó đốt cháy, mãnh liệt bốc khói nghi ngút.
“Tưởng Thần” mở hai mắt ra, cặp mắt kia đen như giếng sâu không thấy đáy, có thể kéo người vào vòng xoáy âm trầm, không có một chút lòng trắng nào, hết sức quỷ dị.
Đôi cánh trắng tinh mở ra sau lưng, thánh khiết xinh đẹp.
Người bán đấu giá nhanh chóng buông tay, tro tàn tiêu tan theo gió trong không khí.
Anh ta vỗ vỗ tay, trầm giọng, cầm lấy micro đặt ở một bên.
“Nếu tất cả mọi người đã thấy, vậy chúng ta chính thức bắt đầu đấu giá.”
“Giá khởi điểm — một ngàn vạn!”
Mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ vật hiếm có này, tiếng đấu giá liên tiếp vang lên không dứt bên tai.
“Một ngàn một trăm vạn!”
“Một ngàn ba trăm vạn!”
Giang Tử Khâm ngây người, thế giới này thật sự có “Thần” tồn tại?
Lâu Vọng chống cằm, đôi mắt đen sắc bén trầm xuống, "Là vật thí nghiệm.”
Giang Tử Khâm nói: "Đó là cái gì?”
"Năm ngoái tôi nhìn thấy có vật thí nghiệm tương tự ở Giang Nam, cũng có thể hỗ trợ thực hiện nguyện vọng, nhưng năng lực có hạn chế nhất định, chỉ có thể thực hiện một số thứ rất nhỏ bé không đáng kể."
Giang Tử Khâm nghe rất chăm chú, ánh mắt xinh đẹp hơi buông xuống.
Đóm 🐳
Lâu Vọng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của cô, cặp mắt hạnh kia nhìn anh ta không chớp một cái, giống như học sinh chăm chú nghe giảng lúc đi học, ngoan đến mức đáng yêu.
“Ví dụ như em khát, có nguyện vọng lấy ly nước từ phòng khác tới, có thể thực hiện loại nguyện vọng như xuyên qua không gian này.”
Giang Tử Khâm gật gật đầu, "Tưởng Thần ở trên đài đấu giá cũng giống với vật thí nghiệm anh nhìn thấy ở Giang Nam sao?”
Lâu Vọng trầm ngâm một lát, lắc đầu, "Không giống, nếu như so sánh cẩn thận, năng lực của Tưởng Thần trên phòng đấu giá này mạnh hơn so với vật tôi nhìn thấy, năng lực cầu nguyện hẳn là cũng cao hơn.”
“Loại vật thí nghiệm này có sinh mệnh cực kỳ ngắn ngủi, hơn nữa sau mỗi một nguyện vọng sẽ có hao tổn cực lớn đối với thân thể, không có ngoại lệ.”
“Con này đại khái cũng chỉ là khi ước nguyện hao tổn ít sinh mệnh hơn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết.”
Giang Tử Khâm nắm chặt ly thủy tinh, bề ngoài Tưởng Thần rất giống trẻ sơ sinh của nhân loại, lại bị khâu và bổ sung rất nhiều thứ không thuộc về nó, vừa quái dị lại quỷ dị.
Rốt cuộc là ai đã tạo ra nó?
*
Hàng hóa cuối cùng đã được bán với giá mười ngàn vạn.
Buổi đấu giá cũng chính thức kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-6-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-6.html.]
Nhân viên công tác lục tục dẫn người rời đi.
Giang Tử Khâm đứng lên, Lâu Vọng nói: "Phải đi rồi sao?”
Thiếu nữ gật gật đầu, một thân váy đỏ đặc biệt diễm lệ tinh xảo.
Lâu Vọng nhướng mày: "Tôi tiễn em?”
Giang Tử Khâm cười uyển chuyển từ chối, "Không cần, tôi muốn lên lầu xem một chút.”
Trên lầu phòng đấu giá, Giang Minh đã chuẩn bị phòng cho cô, Quý Yến Lễ cũng tạm thời được an trí ở trên lầu tĩnh dưỡng, cô muốn lên xem thương thế của Quý Yến Lễ thế nào.
Lâu Vọng thấy thái độ kiên quyết của cô cũng không miễn cưỡng, anh ta nói: "Nếu như em uống thuốc này có hiệu quả thì liên lạc với tôi.”
Giang Tử Khâm đáp một tiếng "Được", má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ngọt ngào xinh đẹp.
Cô có chút không yên lòng, chào hỏi qua loa xong lập tức xoay người rời đi.
“Lâu thiếu, ngài đối xử với cô ấy tốt như vậy làm gì? Cô ấy còn nhắm vào một người đàn ông trước mặt ngài…”
Trợ lý có chút phẫn uất, thiếu gia nhà cậu ta ưu tú như vậy, mà Giang Tử Khâm ngoại trừ một khuôn mặt ra làm gì còn điểm nào xứng với anh ta, trợ lý ai oán nhìn lên lầu.
“Cô ấy rất thú vị.”
Lâu Vọng bưng một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý cười.
“Có thể đưa tới…”
Trợ lý sửng sốt, không nghe rõ nửa câu sau của Lâu Vọng, cậu ta hỏi lại: "Cái gì vậy?”
Lâu Vọng không trả lời, anh ta nhìn bóng lưng Giang Tử Khâm, nhẹ giọng nói:
“Rất mong chờ lần sau gặp mặt.”
Sau khi Giang Tử Khâm lên lầu, trên hành lang lại không có một bóng người.
Tất cả đều im ắng, chỉ có tiếng bước chân của cô không ngừng quanh quẩn.
Trên vách tường treo một bức tranh sơn dầu, màu sắc nổi bật, dưới ánh đèn mờ nhạt càng hút mắt hơn, giống như từng bóng ma vặn vẹo dị dạng.
Càng đi về phía trước, nhiệt độ hình như bắt đầu dần dần giảm xuống, phía sau có một luồng gió mát thổi ở sau gáy cô, âm u ẩm ướt.
Thật kỳ lạ...
Giang Tử Khâm thả chậm bước chân, có cảm giác sợ hãi rợn người.
Tuy buổi đấu giá đã kết thúc, nhưng trên lầu không thể yên tĩnh như vậy, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Hành lang dường như không bao giờ đi đến cuối.
Giang Tử Khâm nhảy dựng trong lòng, cô xoay người muốn trở về, phía sau lại không biết đã xuất hiện một cửa sắt đen kịt từ khi nào, chặn đường đi của cô!
“Á!”
Giang Tử Khâm hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, trên hành lang làm sao có thể có một cánh cửa?!
Cô rất sợ thế giới linh dị, động cũng không dám động, thân thể cứng ngắc dựa vào tường, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Trong bóng tối, có thứ gì đó đang cười.
Sắc nhọn, chói tai.
Cái, cái gì vậy...
Sự lạnh lẽo làm cho người ta hít thở không thông bao lấy cô, cảm xúc sợ hãi truyền từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân.
[Tử Khâm, đổi trà thanh tỉnh!]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Giang Tử Khâm, nhưng dường như cô không nghe thấy.
Giang Tử Khâm đã bị dọa sợ, cô dựa vào tường chậm rãi trượt chân trên mặt đất, tay ôm đầu gối, cuộn mình thành một cục nhỏ, giống như động vật nhỏ không có cảm giác an toàn.
Bàn tay trắng nõn lún vào trong làn váy, bắp chân lộ ra hơn phân nửa, đèn đuốc chập chờn, nhìn kỹ còn có thể thấy đuôi mắt Giang Tử Khâm phiếm hồng, hai tròng mắt ướŧ áŧ.
Một bàn tay nắm lấy mắt cá chân tinh tế của cô.
Lạnh thấu xương như băng!
“Không, đừng tới đây…”
Trong mắt Giang Tử Khâm tràn đầy sợ hãi, trước mắt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trên mắt cá chân đã có cảm giác bị người ta nắm chặt.
[Bắt được cô rồi.]
Trong bóng tối, giọng nói thô tục khó nghe như vang lên từ bên tai, hơi thở lạnh như băng giống như động vật m.á.u lạnh, từng tấc từng tấc liếʍ láp da thịt mẫn cảm sau tai cô.