Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 7. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 7
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:52:24
Lượt xem: 101
Ánh đèn tắt trong phút chốc, trước mắt Giang Tử Khâm là một màu đen kịt đưa tay không thấy năm ngón, vách tường bắt đầu vặn vẹo gấp lại.
Cô giãy không thoát khỏi bàn tay quỷ lạnh thấu xương như băng trên mắt cá chân kia, tóc mai đã sớm bị mồ hôi làm ướt, ướt sũng dán ở trên gương mặt tái nhợt, đuôi mắt khép lại ửng đỏ, giống như đồ sứ tinh xảo dễ vỡ.
“A…”
Ra sức giãy dụa mang đến đau đớn làm cho hốc mắt cô đỏ bừng, cô sợ đau còn sợ quỷ, nước mắt như hạt ngọc trai được xâu chuỗi rơi xuống lộp bộp, trong vẻ tái nhợt lộ ra xinh đẹp.
“Buông ra, buông ra…”
"Quỷ" vốn không nên có hơi thở, nhưng những sợi tóc vụn sau tai cô lại bị thổi bay lên.
Ác ý như nước chảy róc rách, từng giọt từng giọt chảy vào trong lòng cô.
Giang Tử Khâm cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, dường như có thứ gì đó dán ở phía sau cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Giãy dụa không được, phản kháng cũng vô dụng.
Bóng đen phía sau được voi đòi tiên, hơi thở lạnh như băng muốn thấm ướt cả người cô.
Đóm 🐳
[Mùi của cô.]
[Thơm quá.]
Ngay khi Giang Tử Khâm sợ hãi đến nỗi choáng váng, ánh đèn “tách” một cái sáng ngời.
“Đại tiểu thư.”
Một bàn tay cường tráng nóng bỏng ôm lấy vòng eo nhỏ gầy mềm mại của Giang Tử Khâm, bàn tay kia vòng qua chân của cô, ôm ngang cô lên.
Váy đỏ rơi xuống, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn như ngọc.
Quý Yến Lễ thở hổn hển, ánh mắt tối dần, xúc cảm dưới tay cực kỳ mềm mại trơn nhẵn.
“Hu…”
Giang Tử Khâm rất nhẹ, cô nằm ở trong lòng hắn như một cọng lông vũ nhẹ nhàng bay bay, tiếng nức nở lúc khóc vừa nhỏ lại nũng nịu, giống như mèo con bị người ta vứt bỏ.
“Quỷ…”
Cô vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi, nắm chặt bờ lưng rộng lớn của Quý Yến Lễ, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên n.g.ự.c hắn, cô bị dọa khóc, lông mi thon dài cong cong không ngừng run rẩy.
“Có chuyện gì vậy?”
Quý Yến Lễ bế cô ra ngoài cửa phòng, nhấc chân đạp cửa, lại đặt người lên giường.
Nào ngờ Giang Tử Khâm sống c.h.ế.t bám lấy hắn không buông tay, trên mặt còn vương nước mắt chưa khô, mắt hạnh long lanh ánh nước.
“Quỷ... Có quỷ…”
Quý Yến Lễ im lặng một lúc lâu, hắn dùng tư thế này ôm người vào trong ngực, tay kia nâng m.ô.n.g của cô lên, làm cho người ta có thể có tư thế ngồi thoải mái hơn.
“Nơi nào có quỷ,”
Đôi mắt đen của Quý Yến Lễ cuồn cuộn như sóng biển, hắn thấp giọng nói, “Trên thế giới này không có quỷ.”
“Có.”
Giang Tử Khâm khóc đến mức muốn ngừng cũng không được, nào còn có dáng vẻ đại tiểu thư ngang ngược nữa, cô cũng mặc kệ người trước mặt rốt cuộc là ai, chỉ cần là nhân loại có nhiệt độ và hô hấp đều được.
"Trên hành lang... Thật, thật sự có, nó nắm lấy chân tôi..."
Quý Yến Lễ vén váy cô lên, hai chân thon dài trắng nõn, mắt cá chân tinh xảo xinh đẹp không có một chút dấu vết nào.
“Không có.”
Hắn giơ tay lên, chậm rãi lau đi nước mắt trên lông mi Giang Tử Khâm.
Tay Quý Yến Lễ rất lớn, làm nổi bật khuôn mặt Giang Tử Khâm chỉ lớn bằng một bàn tay.
Nhỏ và tinh tế.
Miệng vết thương trước n.g.ự.c hắn bị bác sĩ dùng băng vải băng bó tốt, bởi vì động tác ôm Giang Tử Khâm lúc trước của hắn mà hơi hơi xé rách ra, Giang Tử Khâm còn vùi đầu ở trong n.g.ự.c hắn, khóc ướt mảnh băng vải nhỏ kia, nổi lên một chút đau đớn.
Quỷ...?
Quý Yến Lễ như có điều suy nghĩ, hắn giương mắt nhìn mặt tường trắng tinh không tỳ vết ở một bên, dưới mặt tường có một bóng đen cực kỳ bé nhỏ, chú ý tới tầm mắt của người đàn ông, quanh thân nó run rẩy như rơm rạ.
Nó cực kỳ sợ hãi, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất, không để Quý Yến Lễ chú ý tới.
Thật sự có...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-7-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-7.html.]
Ngón trỏ và ngón cái của Quý Yến Lễ vuốt cằm cô, "Đại tiểu thư.”
Giọng nói của hắn trầm thấp từ tính, mang theo một loại cảm giác an toàn làm cho người ta tỉnh táo lại.
“Đó là ảo giác của cô.”
Tầm mắt của hắn đối diện với đôi mắt hạnh ướt sũng của Giang Tử Khâm, đuôi mắt xinh đẹp kia tựa như hàn mai ngày tuyết rơi, thịt mềm trên cằm mịn màng, bị Quý Yến Lễ ấn xuống hơi lún vào, lộ ra màu hồng phấn.
Tầm mắt tan rã của Giang Tử Khâm dần dần bắt đầu tập trung dưới cái nhìn chăm chú của hắn, lông mi ẩm ướt, đuôi mắt rũ xuống, có chút đáng thương.
“Vậy sao?”
Cô thấp giọng thì thào, bàn tay nắm cằm cô rất thô ráp, trên ngón tay còn có một vết chai rất dày, lúc ma sát như có như không trên mặt cô khiến cô có chút tê dại.
“Ừ.”
Đôi mắt đen nhánh của Quý Yến Lễ tựa như biển sâu vô biên vô ngần, hắn thấp giọng nói: "Cô quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác.”
Tiếng nói của hắn nhàn nhạt, âm cuối thoáng hạ thấp, rơi vào trong lòng Giang Tử Khâm còn khiến người ta sợ hãi hơn so với tiếng trống.
"Giả...?"
Nước mắt của Giang Tử Khâm còn chưa khô, tầm mắt vừa chuyển, đập vào mắt cô là đường cong hàm dưới anh tuấn sắc bén như đao gọt của Quý Yến Lễ.
Người đàn ông đang ôm cô, cơ bắp màu đồng đầy đặn kiên cố.
Cánh tay Quý Yến Lễ quả thực cường tráng gấp hai lần cánh tay cô, lúc một cánh tay ôm lấy cô còn nóng bỏng bốc lên nhiệt khí.
Mà Giang Tử Khâm, đang nắm chặt “quần áo” của Quý Yến Lễ không buông tay, cả người hoàn toàn rơi vào trong n.g.ự.c của hắn.
Đây đâu phải là quần áo gì.
Là một vòng lại một vòng băng vải bác sĩ băng bó cho Quý Yến Lễ, vết thương bị cô xé rách đến mức vỡ ra.
“Quý Yến Lễ…”
Giang Tử Khâm bối rối, lông mi run loạn, hàm răng cắn môi dưới hồng nhuận, vội vàng muốn ngồi dậy từ trong n.g.ự.c hắn.
“Á!”
Bởi vì động tác quá nhanh, chân lại bị dọa đến nỗi mềm nhũn, lúc mới tiếp xúc với mặt đất thì giày cao gót lại trẹo một chút, vì bị đau mà nước mắt của cô vừa ngừng lại rơi ra.
“Đau…”
Thân thể cô có độ mẫn cảm cao, cảm giác đối với đau đớn rất mạnh, nước mắt khó có thể kiềm chế được tràn bờ mi.
“Không sao chứ?”
Nhìn thấy cô khóc, Quý Yến Lễ cũng sửng sốt trong chớp mắt.
Tay phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, một giây trước khi cô sắp ngã trên mặt đất đã được kéo trở về trên giường.
“Chân của tôi…”
Toàn thân Giang Tử Khâm rất yếu ớt, ghé sát vào còn có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngấy trên người cô, giống như anh đào đã chín đẫm hương mềm nức mũi.
Thích khóc như vậy.
Quý Yến Lễ nhìn nước mắt của cô, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là, Giang Tử Khâm rất dễ khóc.
Bị dọa sợ lập tức khóc, đau cũng khóc, yếu ớt giống như đồ sứ dễ vỡ.
“Để tôi xem.”
Chân Giang Tử Khâm bị trật, mắt hạnh trong veo.
"Cảm ơn"
Quý Yến Lễ thở dài, hắn đưa tay xuống nắm lấy bàn chân nhỏ bé của cô, mắt cá chân vừa đỏ vừa sưng.
Hắn giúp Giang Tử Khâm cởi giày cao gót, đầu ngón chân được cắt tỉa gọn gàng tinh xảo, rất trắng, xinh đẹp lại mê người.
Tay Quý Yến Lễ bám vào vị trí bị trật của cô, lòng bàn tay ẩn giấu sương đen tụ lại.
Hắn thì thầm:
“Yếu ớt.”
____________________
Haizz, trên google edit đôi khi có thiếu so với nguyên tác, cho nên Đóm có chỉnh sửa một xíu á