Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:22:43
Lượt xem: 230
Trước kia lúc Diệp Gia ăn tết ở nhà ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu từng ở trong viện chiên cho mấy đứa nhỏ ăn. Lúc mới chiên xong giòn tan, Diệp Gia cảm thấy thức ăn vặt ngày xưa này cũng rất ngon. Nghĩ tới lại dùng tay đập trứng gà nhồi với bột. Trong nhà vẫn còn rất nhiêu sữa dê, mỗi ngày đều xách một thùng sữa dê vê. Uống không hết đều đem đổ vào, rồi bỏ thêm ít mè đen, thêm đường, cắt thành những miếng nhỏ bằng ngón tay cái, chiên một nồi lớn.
Khi gắp đồ ra khỏi nồi, sau khi Dư thị ăn một miếng nhỏ thì không nỡ dừng miệng. Trước đây bà ấy cũng từng ăn rất nhiều loại bánh ngọt, đây là lân đầu tiên bà ấy ăn thức ăn vặt đơn giản và có hương vị sữa như thế này. Vừa ăn vừa gật đầu: "Chắc chắn Doãn An sẽ thích ăn cái này lắm."
Diệp Gia mỉm cười, trong lòng thâm nghĩ, hắn không thích cũng phải thích.
Dư thị nói gửi cái này cho Chu Cảnh Sâm là chuyện nghiêm túc, mấy ngày trước bà ấy đã nghe ngóng được, cũng tìm được dịch phu gửi thư đi rồi. Thực tế là, cho dù hôm nay không nhắc đến chuyện này, Dư thị cũng muốn gửi thư cho Chu Cảnh Sâm. Bà ấy để bức thư mình tự viết ở trong phòng. Lúc này Diệp Gia tìm một cái đệm da lông để gói kỹ đồ lại, rồi mang tới cho hắn.
Dư thị nói là đã tìm được người rồi, Diệp Gia nhìn bà ấy muốn đi đưa, nên đã để cho bà ấy đi đưa.
Còn bản thân thì lau sạch tay đi vào phòng thay bộ y phục, chuẩn bị lát nữa đi gội đầu tắm rửa. Điều tệ hại khi chiên đồ ăn dầu chính là khói dầu văng lên đây đầu. Sau này trời nóng rồi ba ngày Diệp Gia sẽ gội đầu một lần, rồi quay đầu đi lui bếp nấu nước.
Dư thị nhìn thấy nàng đi rồi, đi vào phòng lấy ra bức thư của mình đã viết từ lâu. Nghĩ coi trong nhà còn có thứ gì có thể đem theo, Dư thị đi loanh quanh trong viện một vòng, đột nhiên nhìn thấy một bộ y phục màu đỏ tươi đang phơi trên dây áo quân. Trong nảy ra ý, quay đầu nhìn vào phòng của Diệp Gia, trực tiếp lấy bộ áo quần của Diệp Gia mặc đó, gói lại hết rồi đưa đến dịch trạm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-214.html.]
Sau khi buổi tối lúc Diệp Gia tắm rửa phát hiện bản thân bị mất một bộ áo quần nhỏ, nàng cảm thấy rất kỳ lạ. Nghĩ là có khi nào bộ áo quần nhỏ đó đã bị gió thổi bay mất rôi không. Bên phía Chu Cảnh Sâm trằn trọc hơn mười ngày mới nhận được đồ.
Lúc này hắn mới từ bên ngoài trở vê, bận đến mức trời đất mù mịt. Nghe nói trong nhà có gửi đồ tới, khiến hắn rất vui mừng. Cầm trên tay một cái túi lớn, đang nghĩ không biết là cái gì. Kết quả khi mở ra là một bộ áo quần nhỏ màu đỏ tươi, suýt chút dọa hắn quang luôn cả cái túi.
Chu Cảnh Sâm: '..."
Một lát sau, hắn đỏ mặt tía tai cúi xuống nhặt bộ áo quần nhét vào trong lòng, thâm nghĩ: ... Gia Nương làm vậy là có ý gì!
Là một ít đồ ăn, đúng như những gì mà Diệp Gia đã dự đoán ở lúc trước, món trứng cuộn đã tan nát thành từng mảnh. Nhưng có còn sót lại một hai miếng có thể nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó ở trước mặt. Chu Cảnh Sâm gắp một mảnh vụn đưa vào trong miệng, không vàng và giòn như lúc mới làm xong, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vị trứng ở trong miệng. Không quá ngọt, hương vị vừa phải. Các sợi tơ vàng để hơn mười ngày vẫn còn ăn rất giòn, hắn bất tri bất giác ăn thử một nắm nhỏ, nụ cười trên khóe môi chưa bao giờ tắt.
Có hai bức thư gửi chung với bữa ăn này: Một bức là trâm hoa tieu khải của tuyển tú. Một cái khác đương nhiên là của Gia Nương. Chu Cảnh Sâm liếc nhìn dòng chữ trên bức thư: "Tướng công hôn khởi."
Chữ viết không quá đẹp nhưng rất ngay ngắn và có lực, Chu Cảnh Sâm nhìn bốn chữ này, hắn lạnh mặt vô thức sờ mặt mình.
Hắn không vội mở lá thư của Diệp Gia ra trước mà xem thư mẫu thân gửi trước. Thực ra trước khi mở ra hắn cũng đoán được một chút rồi.