Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 215
Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:22:58
Lượt xem: 268
Quả nhiên thời gian này hắn không ở nhà thì nhà hắn đã xảy ra chút chuyện. Dư thị nói đến việc Diệp Gia định bàn chuyện làm ăn, thuận tiện kể về chuyện Diệp tứ muội và A Cửu nhờ cậy Chu gia. Trong thư năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện ngưỡng mộ A Cửu thành gia lập thất chưa đến hai tháng mà Diệp tứ muội đã có bau rồi.
Chu Cảnh Sâm có chút bất lực, con cháu luôn là nỗi ám ảnh lớn của mẫu thân, hắn không thể không nghe theo suy nghĩ phải có con cháu thờ hương khói của mẫu thân. Hiện tại có con cũng không phải hành động sáng suốt, nói khó nghe một chút thì có con sẽ là gánh nặng đối với Gia Nương.
Truyền thừa hương hỏa quả thật rất quan trọng, nhưng Chu Cảnh Sâm từ trước đến nay không phải người trọng quy củ. Hắn rủ mi mắt, dùng ngón tay thon dài chậm rãi gấp lá thư lại rồi cam lấy một bức thư khác lên.
Ngón tay thon dài xoa xoa hai lần, so với thư của mẫu thân thì bức thư này mỏng hơn rất nhiều.
Khóe miệng của Chu Cảnh Sâm hơi cong lên, hắn lấy lá thư ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, viết ra một đoạn khiến người ta dở khóc dở cười: Nói dễ nghe thì là ba trăm từ dễ nghe dỗ dành, năm trăm từ phân tích chuyện bài ưu giải nạn, sáu trăm chữ đòi thức ăn, một bộ đồ mới và một lượng bạc.
Đề tên, Diệp Gia vẽ một cái hình nhỏ trông như... người que đang đưa tay vòi tiên vậy.
Rõ ràng chỉ là nét bút qua loa nhưng lại có lý chẳng sợ, trông rất sinh động buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-215.html.]
Đèn đuốc trong doanh trướng chập chờn, yên tĩnh không một tiếng động. Chu Cảnh Sâm không nhịn được, hắn che lấy mặt mình. Gương mặt của hắn vốn cũng không lớn nên duỗi ngón tay thon dài ra là che được hết.
Một lát sau, hắn ngồi trên giường bật cười. Các tướng sĩ đi vào lấy đồ hiếm khi thấy hắn thất thố như vậy nên còn không hiểu hắn bị làm sao. Xưa nay Chu Cảnh Sâm rất trầm ổn lãnh đạm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ đó. Người nọ nghiêng đầu qua định xem trên tay hắn cầm thứ gì, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy thì Chu Cảnh Sâm đã nhanh tay lẹ mắt gấp gọn cất vào ngực.
"Nhìn cái gì?" Nụ cười trên mặt đã tắt nhưng trong giọng nói vẫn còn ẩn chứa niềm vui.
"Khụ khụ, không có gì, tò mò thôi. Sao vậy? Nhà có tin gì à?” Tướng sĩ cùng trướng cũng là ky binh, họ Liễu, Liễu Nguyên. Công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng là hạng nhất nhưng vẫn còn kém hơn Chu Cảnh Sâm một ít. Nhiệm vụ lần này hắn ta sẽ phụ tá cùng Chu Cảnh Sâm. Hắn ta cũng bị lưu đày đến Yến Kinh nhưng không phải do bị hại vụ mưu phản Cảnh Vương. Mà là do phụ thân dây dưa đến vụ án tham ô nên mới bị tịch thu tài sản rồi lưu đày.
"Ừm"' Xưa nay Chu Cảnh Sâm không đề cập chuyện của Diệp Gia cho người ngoài nghe, hắn lờ mờ gật đầu: "Trong nhà gửi chút thức ăn đến, không ngại thì mang ra chia cho các huynh đệ cùng ăn một phần đi."
Chỉ là chút thức ăn thôi. Trời nóng mà để lâu sẽ bị hư. Chu Cảnh Sâm cũng không keo kiệt, hắn giữ lại cho mình một bọc nhỏ, còn lại thì gói đưa cho Liễu Nguyên mang ra ngoài phân phát. Các tướng sĩ cũng mang theo lương khô trên đường hành quân cho tiện, lâu lâu sẽ có rượu thịt thì cùng nấu ăn chung. Thực ra đồ ăn không quá ngon gì. Diệp Gia làm món này để lâu thì vị sẽ thay đổi một chút nhưng vẫn được khen ngợi rất nhiều.
Ban đêm Liễu Nguyên về doanh trướng, Chu Cảnh Sâm ngồi dưới ngọn đèn viết thư hồi âm cho nương tử của mình.
Trong miệng của Liễu Nguyên vẫn còn thoang thoảng mùi sữa trứng hòa lẫn cùng mùi thơm của mè, hắn ta nhai đi nhai lại hai lần, nhìn bóng lưng người nọ mà ánh mắt ngưỡng mộ cực kỳ. Cũng cùng bị lưu đày đến, Chu Cảnh Sâm người ta còn nhỏ hơn hắn ta hai tuổi, nhưng hắn đã cưới được vợ rồi...
Đám tàn binh còn lại rất dễ tiêu diệt, chỉ cần bắt được người là cơ bản diệt được rồi. Kéo dài hơn mười ngày bao vây sau, Chu Cảnh Sâm chờ diệt xong phỉ tướng rồi mới lui về.