Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:31:59
Lượt xem: 379
Chương 67: Phí Thật! Vô Dụng Quá (3)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Gia lập tức trùng xuống.
Nàng liếc nhìn dáng người cao lớn của Chu Cảnh Sâm, trợn mắt nhìn hắn, lấy đi chiếc kéo trong tay hắn. Trên trán vẫn còn dấu vết bị gà mổ, nàng tuyệt vọng nói: "... Đưa cho ta, chàng bắt lại để ta cắt. Ăn không ngồi rồi.
Chu Cảnh Sâm: '...'
"Nhìn ta làm gì?" Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn: "Chàng cao lớn như thế, chẳng lẽ cũng không bắt được?"
"Nàng nói đúng lắm." Chu Cảnh Sâm một tay giữ môi ngăn nụ cười sắp bật ra, đang định nói gì đó. Bên cạnh có một tên nhóc thấp lè tè chạy tới. Nhuy Tả Nhi mặc một chiếc áo khoác hoa rách nát xông lại, ngôi xổm bên cạnh chuồng gà vươn tay ra tóm lấy một con gà mái lớn. Cố bé chưa cao tới đùi Chu Cảnh Sâm, một tay nắm cổ gà, tay kia nắm lấy vạt áo Diệp Gia kéo: "Thẩm nương, cắt!"
Diệp Gia lập tức nghiêng người qua, chộp lấy một chiếc cánh gà đang vỗ. xoạt xoạt hai lần cắt lông gà.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Gia cảm thấy con gà sau khi cắt xong đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Diệp Gia vỗ ve đầu đứa trẻ: "Vẫn là Nhuy Tả Nhi có ích hơn."
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to và vui vẻ ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ của mình. Diệp Gia lấy kéo lại, mới ra tới cửa bị Dư thị kéo lại. Hai trăm quả trứng, trứng gà dùng để kinh doanh, trứng vịt Dư thị không biết xử lý như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-67.html.]
"Ướp." Trứng vịt muối ướp dễ, ăn điểm tâm rất ngon: "Đợi sáng mai đóng quầy hàng ta mang một ít muốn và bình về."
Bởi vì không còn nhiều củ cải, chỉ làm một trăm hai mươi cái bánh. Nhắc đến đây, người dân thị trấn vẫn ăn bánh của Diệp Gia và thấy rất ngon. Hôm qua ăn đồ mới nếm thử. Để so sánh, đều cảm thấy vẫn là quầy hàng tây thi bán đồ ngon hơn. Khách hàng bị mất của ngày hôm qua đã trở lại. Quây hàng bên phía Trương gia đến từ sáng sớm, nhưng so sánh với hôm qua thì ảm đạm hơn rất nhiều. Nhưng ông lão đưa cháu trai đi bán nổ củ cải chiên đang buôn bán khá ổn.
Có lẽ vì hôm qua bán được, hôm nay ông ta đã làm nhiều hơn chút. Trước khi hàng rào được mở cửa vào buổi sáng, nhiều người đã tập trung trước quầy hàng của ông ta. Có người nhiều chuyện đến hỏi Diệp Gia, làm ăn bị người ta cướp như thế không thể làm được. Xúi giục Diệp Gia tìm người yêu cầu giải thích, Diệp Gia liên bật cười.
Một trăm hai mươi cái bánh, được bán không lâu, quây hàng đã đóng cửa.
Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm đến cửa hàng lương thực, mua một túi bột mì lớn. Vừa hay nhìn thấy trong cửa hàng lương thực có bán gạo. Thời đại này giao thông không phát triển, lúa phương Bắc rất đắt. Diệp Gia ngửi ngửi, gạo đắt hơn bột mì vài văn tiền. Can răng mua hai mươi cân.
Chu Cảnh Sâm không lên tiếng, cất lên xe. Chất đầy lương thực, bọn hắn mới ra cửa trấn đã bị người khác ngăn cản.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi gầy gò và cao lớn. Nam nhân có khuôn mặt vàng, nhưng trông khá đẹp trai. Có lẽ vì cuộc sống trong nhà không tốt, ăn mặc mặc dù rách rưới nhưng lại được giặt rất sạch sẽ. Hắn ta nhìn thấy Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xuất hiện, do dự một lát tiến lên ngăn cản xe bò. Diệp Gia vốn dĩ không nhận ra được, nhìn hắn ta chằm chằm một hồi lâu, dựa vào suy đoán gọi một câu: “Nhị ca?"
Người kia nhẹ gật đầu, sắc mặt khác thường, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: "Tam muội, nương bị bệnh, muội và muội phu đến Không gia một chuyến."
Vào tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp, càng ngày càng nắng khiến người ta không thể mở mắt.
Nhà mẹ đẻ không thể không đi, Diệp Gia chiếm giữ thân thể của nguyên chủ, không thể không quan tâm đến cha mẹ ruột của nàng. Nhưng bọn họ vừa mới đóng quây, đưa một xe bò toàn gạo bột mì và gia vị đến nhà mẹ đẻ là chuyện không nên. Nàng liếc nhìn người thanh niên cao gầy trước xe bò, nghĩ rằng mình chỉ có thể kéo Chu Cảnh Sâm xuống xe bò: "Tôn lão, làm phiên ông đi một chuyến, đưa những thứ này về Chu gia. Ta và tướng công lại lên trên thị trấn một chuyến."