Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 819
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:49:18
Lượt xem: 36
Diệp Đệ ngơ ngác, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, nhưng nàng ấy vẫn cắn chặt răng thu dọn hành lý của mình.
Tuy tam tỷ độc miệng, hay nói lời khó nghe nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới tỷ muội các nàng. Diệp Đệ lại biết làm rất nhiều việc, bây giờ đi theo tam tỷ thì nàng ấy sẽ càng thêm cố gắng làm việc hơn nữal
Sau khi đưa ra quyết định này, dường như trái tim của Diệp Đệ đã tìm được mục tiêu để tôn tại nên nó đã yên tĩnh trở lại. Nàng ấy dăn lòng chịu đựng, chờ một ngày lại một ngày trôi qua, mãi cho đến cái ngày Diệp Gia phải chuyển đi ấy, hôm ấy trời còn chưa sáng, Diệp Đệ đã nhẹ tay nhẹ chân mở cửa chuồn từ Diệp gia ra ngoài. Nàng ấy không dám đi chặn cửa Chu gia, sợ sẽ bị Diệp Gia đưa trở về nên liên dứt khoát đi ra quan đạo đứng chờ.
Nàng ấy đã quyết ý rồi, nếu như không chờ được Diệp Gia thì nàng ấy sẽ tự đi tới trấn Đông Hương tìm người.
Chu gia đang kinh doanh sạp hàng ăn uống, chắc chắn sẽ bày bán hàng quán ở trên chợ. Tìm một ngày không được thì tìm hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày...
Sắc trời càng ngày càng sáng, mặt trời cũng dần dần ló rạng, ánh nắng chiếu rọi gay gắt. Diệp Đệ phơi nắng đến mức váng đầu hoa mắt, trước mắt mơ hồ nổ đom đóm. Nhưng nàng ấy vẫn cố chấp đứng chờ dưới gốc cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-819.html.]
Không biết đã chờ bao lâu, mãi đến khi nàng ấy đã cảm thấy cổ họng khô rát đến sắp bốc khói, thần trí mơ màng như sắp ngất đi tới nơi. Bấy giờ cuối cùng cũng nhìn thấy có một cỗ xe bò "kẽo kẹt kẽo kẹt" đi tới từ con đường đăng kia. Cả nhà Chu gia đều ngồi ở trên xe, rất nhiều của cải mà Diệp Gia kiếm được từ việc bày sạp hàng bán bánh cũng đều ở bên trên. Diệp Đệ nuốt nước miếng một chút, chờ xe bò đi tới gân mới xông lên chặn xe lại.
Sắc mặt Diệp Gia đang ngồi trên xe bò thoắt cái hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, nàng nhíu mày lại một chút, sau đó mới hỏi xem ý đồ đến đây của Diệp De là gì.
Diệp Đệ biết rất có thể là mình đã bị Diệp Gia chán ghét rồi, cũng biết bản thân mình đột ngột xông ra như thế này chính là đang ép buộc người ta. Nhưng nàng ấy vẫn cắn răng, quật cường nhìn tam tỷ của mình rồi nói: "Tam tỷ, ta cũng muốn dọn đến trấn Đông Hương, tỷ có thể dẫn ta cùng đi không?"
Diệp Gia trâm mặc không nói lời nào một lúc rất lâu, sau khi nàng xuống xe thì nhìn Diệp Đệ chăm chú.
Trong lòng Diệp Đệ không ngừng bồn chồn lo lắng, nước mắt cũng đã sắp ứa ra. Nàng ấy liều mạng cắn chặt môi không dám khóc. Nhưng không bao lâu sau, trong mắt Diệp Gia nhanh chóng lướt qua một tia vô lực, không biết phải làm sao cho phải. Diệp Gia thở dài một tiếng, xách bọc vải lớn trên vai Diệp Đệ lên rồi đưa nó lên xe bò, bằng lòng dẫn nàng ấy đi cùng.
Kỳ thực đi đến trấn Đông Hương cũng rất nhanh, tốn một ngày đường là đã tới nơi. Lúc này Diệp Đệ cũng mới biết, người trong thôn vẫn nói việc kinh doanh sap bán hàng ăn của Diệp Gia rất tốt, lời này không phải là giả. Chính việc kinh doanh này đã chống đỡ và duy trì cho cả một Chu gia vốn vừa nghèo vừa khó. Không chỉ có thể ngày ngày ăn lương khô, mà còn có thể mua được nhà cao cửa rộng. Sau khi vào ở trong Chu gia thì Diệp Đệ mới biết, trưởng bối chân chính là như thế nào. Trước giờ nàng ấy chưa từng gặp vị trưởng bối nào lại dịu dàng như Dư đại nương.
Những tháng ngày ở Chu gia là khoảng thời gian thoải mái nhất trong suốt mười ba năm cuộc đời này của Diệp Đệ. Tuy cũng phải làm việc nhà nhưng tam tỷ sẽ không giao hết tất cả mọi việc trong nhà cho nàng ấy làm, cũng sẽ không sỉ nhục hay coi thường nàng ấy khi nàng ấy làm không tốt. Nếu trong nhà có gì ngon, Dư đại nương có thể ăn, Nhuy Thư Nhi có thể ăn, thì nàng ấy cũng có thể ăn.