Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:34
Lượt xem: 92
Chủ nhiệm Thư nhìn thấy vẻ mặt Tần Dư dường như không có chút thay đổi nào, thậm chí không có chút kinh ngạc vui mừng nào cả, chuyện này khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc.
Cho nên ông ấy đã nói về một số lợi ích khi vào trường thể thao.
Đương nhiên, đương nhiên cũng phải nói cả những mặt vất vả cực khổ rồi.
“Em không muốn đi.” Tần Dư từ chối ngay lập tức, cho dù ai có nói gì đi nữa thì cậu ấy vẫn hoàn toàn không d.a.o động.
Nếu như cậu ấy đi rồi, vậy em gái phải làm sao đây?
Cho nên cậu ấy không thể đi được, cũng không muốn rời đi.
Chị dâu cả đã nói rồi, chỉ cần một người có năng lực thực sự, một ngày nào đó sẽ tạo ra được thành tựu.
Cậu ấy không cho rằng bản thân bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có thành tựu nào khác nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là…… Cả nhà sống chung với nhau, cậu ấy không hề muốn xa gia đình mình chút nào. Lời Tần Dư nói làm mọi người kinh ngạc.
Chủ nhiệm Thư càng khó hiểu hơn: “Sao em lại không muốn đi?”
Chuyện này tốt biết mấy! Có vài người cầu còn cầu không được đấy! Chuyện này nếu như đổi thành những người khác, còn không biết sẽ vui mừng đến thế nào đâu!
Tần Dư: “Không có lý do gì cả, em không muốn đi thôi. Cô giáo, nếu không còn chuyện gì nữa thì em về phòng học đây, sắp vào tiết học rồi, em phải đi học đây.”
Cô giáo Lý:……
Bình thường cũng không nhìn thấy em tích cực học tập như vậy.
Nhưng mà, cô ấy không lên tiếng, mà nhìn về phía hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Đỗ trầm tư, “Như vậy đi, Tần Dư, em thảo luận chuyện này với người nhà trước đã, nếu bọn họ cũng tôn trọng quyết định của em, thế thì thôi vậy.”
Chủ nhiệm Thư: “Nếu không phiền, em có thể cho thầy biết địa chỉ nhà em được không? Bây giờ thầy đến nhà hỏi ý kiến của người nhà em, bởi vì ngày mai thầy phải đi rồi.”
Tần Dư: “Chuyện này không cần thiết phải hỏi, quyết định của em…… người nhà đều đồng ý.”
Cùng lắm thì bị anh cả đánh một trận……Đó cũng chẳng phải là chuyện gì lớn cả.
Chủ nhiệm Thư trầm ngâm: “Hay là, chúng ta cứ đi gặp đi! Nếu không, tôi sẽ luôn suy nghĩ về chuyện này.”
Trước khi Tần Dư kịp mở miệng, ông ấy đã quyết định giúp cậu bé, “Như thế này đi, bây giờ chúng ta đến nhà Tần Dư hỏi ý kiến phụ huynh của em ấy”
Một đứa nhỏ thì biết cái gì chứ? Chỉ cần người nhà của em ấy đồng ý là được rồi.
Chủ nhiệm Thư cũng có ý tương tự.
“Vậy được, bây giờ chúng ta đi, chắc trường học có địa chỉ nhà em ấy.”
Tần Dư mở to hai mắt nhìn: “……”
Không phải chứ, bản thân cậu ấy còn ở đây, mấy người này không cần cậu ấy đồng ý luôn sao?
Cô giáo Lý nhìn thấy vẻ mặt phản cảm của Tần Dư, cho nên nói một câu, “Tần Dư, đây không phải chuyện nhỏ, vẫn nên để hiệu trưởng và chủ nhiệm Thư đến hỏi ý kiến người nhà em rồi mới quyết định đi, em lên lớp trước, để bọn họ tự mình đi.”
Còn cô ấy…… Cũng không nhất thiết phải đi cùng bọn họ, dù sao chuyện này có hiệu trưởng đi theo là được rồi.
Tần Dư mím môi, vẻ mặt không chỉ là bất mãn mà còn có chút không vui vẻ.
Cậu bé nhìn thấy dáng vẻ nhất định phải đi của bọn họ, cho nên liền không cam tâm tình nguyện mà nói: “Vừa đúng lúc chị dâu cả của em ở thị trấn, nếu mấy thầy muốn đi, vẫn nên để em dẫn mấy thầy đến đó vậy”
Chuyện này, cậu ấy phải tự mình đi bày tỏ suy nghĩ của mình với chị dâu cả.
Nếu không thì cậu ấy không ở đó, biết đâu chị dâu cả lại bị bọn họ thuyết phục! Chuyện này không được đâu.
Hiệu trưởng Đỗ nghe vậy thì có chút kinh ngạc: “Không phải nhà em ở đại đội Tần gia sao?” Ngay sau đó, ông ấy nghĩ đến đồng chí Dung kia là một người rất có bản lĩnh, ở trong thị trấn cũng không có gì kỳ lạ.
Không đợi Tần Dư giải thích, ông ấy lại mở miệng: “Nếu chị dâu cả của em ở thị trấn, vậy là tốt nhất, bây giờ chúng ta đến đó tìm cô ấy, cô giáo Lý, cô nhớ ký cho em ấy một tờ giấy nghỉ phép.”
Cô giáo Lý vội vàng đáp lại: “Vâng.”
Hiệu trưởng Đỗ nhìn Tần Dư:
“Tần Dư, đi thôi! Em dẫn đường.”
“Vâng.” Tần Dư đành phải dẫn đường cho bọn họ.
Khi nhóm người bọn họ đến tiểu viện, Dung Yên vừa mới tiễn đội trưởng Lục đi chưa bao lâu, cho nên khi cô nhìn thấy Tần Dư về nhà…… Còn đi cùng hiệu trưởng Đỗ cùng và hai người lạ mặt khác nữa, cô có chút ngạc nhiên.
“Tần Dư, sao em về nhà rồi?”
“Chị dâu cả, hai người này là giáo viên trường thể thao Bắc Kinh, bọn họ muốn em đi cùng bọn họ.” Sau khi Tần Dư nói xong, nhìn sắc mặt của chị dâu cả, sợ rằng chị dâu sẽ đồng ý ngay lập tức, cho nên nhanh chóng nói thêm một câu: “Chị dâu cả, em không muốn đi, nhưng mà mấy thầy ấy cảm thấy em không thể tự quyết định được, phải về nhà tìm chị.”
Dung Yên:……
Cô có chút kinh ngạc.
Chủ nhiệm Thư: “Chào cô, cô là chị dâu cả của Tần Dư à? Là như thế này, ngày hôm qua chúng tôi vô tình nhìn thấy bạn học Tần Dư chạy rất nhanh, là hạt giống tốt của môn chạy nước rút, bây giờ mọi thứ đều đang đợi phục hồi, thể thao cũng vậy, chúng tôi hy vọng có thể bồi dưỡng những tài năng trong lĩnh vực này, sau này cống hiến cho đất nước……”
Dung Yên tiêu hóa một lát liền hiểu được ý của chủ nhiệm Thư, “Đây quả thực là một chuyện tốt.”
Tần Dư vừa nghe thấy chị dâu cả nói như vậy, liền sốt ruột nói, “Chị dâu cả, em không muốn đi…… Chị đừng đồng ý.”
Dung Yên nhìn khuôn mặt hoảng hốt sốt ruột của Tần Dư, “Thật ra, điều này có nghĩa là em có thể trở thành nhà vô địch chạy bộ trong tương lai, trở thành danh nhân quốc gia…… Em cũng không muốn sao?”
Tần Dư trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không muốn.”
Dung Yên nhướng mày.
Thấy vẻ mặt kiên định của cậu bé, cho nên cô quay đầu nhìn vị chủ nhiệm Thư của trường thể thao, “Như vậy đi, tôi bàn bạc với anh cả của em ấy đã, sáng mai đến trường trả lời có được không?”
Chủ nhiệm Thư gật đầu, “Cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-193.html.]
Ông ấy cũng nhìn ra đứa nhỏ này không muốn, cho nên ông ấy bằng lòng đợi một thời gian, có lẽ sau khi người nhà khuyên bảo, có thể đứa nhỏ này sẽ thay đổi ý định.
“Vậy chúng tôi đi về trước đây”
Dung Yên khẽ gật đầu, “Tạm biệt!”
Sau đó cô quay đầu nhìn Tần Dư: “Em còn không đi học à?”
Tần Dư:……
Có cần gấp như vậy không?
Hơn nữa, chị không khuyên em đồng ý à?
“Được rồi, vậy em đi học đây.”
Dung Yên: “Ừm, buổi trưa nếu em muốn về nhà ăn trưa cũng được.” Dù sao cũng gần.
Tần Dư lập tức lắc đầu, “Không cần, em mang cơm theo rồi.”
Buổi sáng, thím đã chuẩn bị hộp cơm, nếu như cậu ấy không ăn…… Chẳng phải là lãng phí sao.
Dung Yên nghe vậy cũng không ép buộc, "Được.”
Tần Dư nhanh chóng bước ra ngoài.
Sau khi Dung Yên thấy cậu bé rời đi, lúc này mới đóng cửa lại.
Thật ra, Tần Dư vào trường thể thao cũng khá tốt, chỉ là em ấy không đồng ý…… Chuyện này buổi tối rồi nói.
Hôm nay cứ cho em ấy thời gian một ngày để tiêu hóa.
Buổi trưa Tần Dã trở về nấu ăn, Dung Yên liền kể cho Tần Dã nghe chuyện xảy ra buổi sáng hôm nay.
Nói xong lại hỏi: “Anh thấy chuyện này thế nào?”
“Chuyện này phải xem Tiểu Dư, nếu em ấy không muốn, vậy thì cứ nghe theo ý em ấy đi.” Tần Dã cũng không để tâm đến chuyện này lắm.
Dù sao phía đông không có đường ra thì phía tây cũng có đường ra, con người không thể bị nước tiểu làm c.h.ế.t ngạt được.
Dung Yên:……
Vậy thì cô hỏi đầu gối còn hơn.
“Em đoán rằng em ấy không yên tâm về Tần Mai. Thằng nhóc này ở trường bảo vệ Tần Mai rất kỹ, hơn nữa còn xảy ra chuyện ngày hôm qua, em ấy càng không dám để Tần Mai ở một mình.”
Hai anh em họ là song sinh, cộng với những đau khổ mà bọn họ phải chịu đựng từ khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa họ thực sự không thể so sánh với những người anh em bình thường khác được.
Có lẽ trong lòng Tần Dư, Tần Dã…… cũng không quan trọng bằng Tần Mai.
Tần Dã gật đầu, “Có nguyên nhân này, không quản em ấy nữa, nếu em ấy muốn đi, vậy thì đi, nếu như không muốn, như vậy thì tùy em ấy đi. Dù sao tuổi của em ấy cũng không còn nhỏ nữa, biết phải lựa chọn như thế nào.”
Tần Dã lại nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, vợ, buổi chiều anh định đến trạm máy móc nông nghiệp, có thể buổi tối anh sẽ về muộn, vì anh phải vào làng sửa máy kéo, buổi tối em đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm đi, đầu bếp ở đó nấu đồ ăn rất ngon, em không cần phải tiếc tiền, có thể gọi thêm vài món.”
“Được, em biết rồi, chuyện này anh không cần phải lo đâu.” Trong không gian của cô vẫn còn đồ ăn.
Sao có thể đói bụng được chứ.
Buổi trưa Tần Dã nấu cơm, còn nấu ba món, bởi vì người nhà họ Thiết kiên quyết tự mang cơm tới, cho nên cũng không nấu phần của bọn họ.
Sau khi hai người ăn xong, Tần Dã rửa sạch chén đũa rồi rời khỏi nhà.
Sau khi vợ Thiết Trụ nhìn Tần Dã đi rồi, lúc này mới không nhịn được cảm thán với Dung Yên, “Tần Dã thật sự rất tốt! Chị đoán rằng trong toàn bộ thị trấn này sẽ không có người đàn ông nào tốt bằng anh ấy đâu, Dung Yên, em thật sự có phúc khí.”
Đi làm còn về nấu cơm, hơn nữa còn rửa chén bát…… Người đàn ông này thật sự rất tuyệt vời.
Tần Dã cũng khá tốt, nhưng cô cũng khá giỏi mà!
Tìm được cô, có lẽ cũng là vận may của Tần Dã.
Tần Dã đi đến trạm máy móc nông nghiệp, Lão Hồ đã đợi sẵn.
“Tần Dã, cuối cùng cậu cũng đến rồi, chúng ta đi nhanh đi! Nếu không đi quá trễ thì phải tới tối khuya chúng ta mới có thể trở về đó.”
Bọn họ phải đến đại đội Lý gia, chỗ đó cách thị trấn khá xa, đạp xe qua đó phải mất hai tiếng đồng hồ, nguyên nhân chủ yếu là đường núi đạp xe rất khó.
Mà trạm máy móc nông nghiệp của họ, bây giờ không có máy kéo nào có thể lái được nữa, đều đã bị lái đi cả rồi, cho nên bọn họ chỉ có thể đạp xe đi.
“Ừm.” Tần Dã gật đầu, sau đó lấy bộ dụng cụ sửa chữa, đặt lên ghế sau xe đạp rồi buộc lại.
Hai người cầm lấy những thứ cần thiết, cũng không trì hoãn thời gian nữa.
Đạp xe rời đi.
Bên phía Bắc Kinh, Từ Khả nghe thấy không bắt được người, ngược lại hang ổ của đám buôn người kia xém chút nữa bị cảnh sát dẹp sạch rồi.
Điều này khiến cô ta tức điên lên.
“Vô dụng, ngay cả một cô gái mà cũng không bắt được.” Người lớn thì không bắt đi được, đứa nhỏ còn bị tìm lại được.
Quả thực quá vô dụng rồi.
Sau đó cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt đầy lo lắng, “Những người này đã bị bắt, cảnh sát có thể thông qua bọn họ tìm ra chúng ta hay không?”
Người đàn ông lắc đầu, “Không cần lo lắng, bọn họ không thể tìm thấy chúng ta đâu, hơn nữa, chúng ta cũng không ra mặt, sẽ không ai biết đâu”
“Thật vậy sao?” Từ Khả vẫn không yên tâm.
“Đương nhiên là thật, chuyện này anh đã suy nghĩ thấu đáo trước sau rồi, sẽ không tìm được chúng ta đâu.”