Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:58
Lượt xem: 78
Về tới tứ hợp viện, lúc chuẩn bị đẩy xe đạp ra ngoài thì mẹ Dung nhìn thấy anh, bà vội vàng hỏi:”Tiểu Tần, con đang tính đi đâu vậy? Bồn hoa kia đã trả lại cho người ta chưa?”
“Chưa mẹ ạ, cách vách nhà mình không có ai ở cả, Yên Yên nói đồ vật không rõ lai lịch tốt nhất là nộp lên đồn công an cho yên tâm. Mẹ, chúng con đi qua đồn công an một chuyến, có thể sẽ về hơi muộn xíu, mọi người không cần chờ đâu, nhớ đi ngủ sớm.”
Mẹ Dung:....
Trời, nộp lên đồn công an sao?
Chỉ là một chậu cây cảnh mà thôi, cần đến mức đó sao? Chờ ngày mai lại mang qua trả không phải là được rồi à?
Nhưng con rể đã đẩy xe đạp rời đi rồi, bà muốn nói cũng không kịp nữa.
Mẹ Dung sửng sốt một hồi, sau đó mới quay đầu nhìn về phía bạn già, vẻ mặt u sầu: ”Ông này, có phải chúng ta đang làm chuyện bé xé ra to không? Đều là hàng xóm láng giềng, về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy…..Còn đưa đồ người ta tặng lên đồn công an, có phải có hơi quá đáng rồi không?”
“Chuyện này em đừng quản nữa, Yên Yên làm như vậy thì chắc chắn là con bé có lý do.”
Dung Văn Minh không quan tâm đến chuyện này, “Hơn nữa, hàng xóm bình thường có tặng đồ đắt tiền như vậy không? Nhà họ Tần có địa vị không tầm thường, cho dù là từng đường kim mũi chỉ thì chúng ta cũng phải suy nghĩ nhiều hơn, chú ý nhiều hơn.”
Nếu tất cả bọn họ đều không biết người đó là ai, vậy đang yên đang lành thì tại sao người ta lại muốn tặng những thứ đắt tiền như vậy cho bọn họ?
Mẹ Dung không nói nữa, bởi vì những gì chồng bà ấy nói đều rất đúng.
Nếu như bà ấy vô tình gây ra chuyện gì đó, vậy mới là không tốt.
Dù sao bà ấy cũng không thông minh bằng con gái mình, cho nên điều con gái muốn làm, chắc chắn đều là đúng đắn.
“Được rồi, nếu như em lo lắng, dù sao hôm nay cũng không ngủ được, vậy em ngồi ở chỗ này một lát, đợi con gái và con rể về rồi hỏi.”
“Được.” Mẹ Dung gật đầu, nhưng mà bà ấy thật sự hối hận: “Anh nói xem, sao em lại phản ứng chậm như vậy? Nếu như lúc đó trả lại cho người ta luôn, không phải không có chuyện gì rồi sao.”
Dung Văn Minh thấy vợ mình đang tự trách, liền an ủi vài câu: “Em cũng không ngờ tới chuyện này mà. Được rồi, em đừng nghĩ tới người này nữa, dù sao thì Yên Yên và Tần Dã sẽ xử lý ổn chuyện này.”
Đồn cảnh sát cách đây rất gần, Dung Yên và Tần Dã đến nơi một cách nhanh chóng.
Mặc dù giờ này rất nhiều cảnh sát đã tan tầm, nhưng vẫn có người trực ban.
Khi nhìn thấy đôi nam nữ này đi vào, viên cảnh sát trực ban có chút kinh ngạc, vội vàng bước tới hỏi: “Xin hỏi hai đồng chí, có chuyện gì sao?“
“Xin chào, là như thế, hàng xóm nhà tôi cầm cái chậu cây này sang nhà tôi, nhưng lúc đó mẹ tôi vẫn chưa hiểu là chuyện gì, người đó đã đi rồi, khi chúng tôi đi trả lại thì nhà bên cạnh không có ai cả.”
Viên cảnh sát trực ban nghe vậy có chút bối rối, chẳng qua chỉ là một chậu cây thôi mà, ngày mai trả lại không phải được rồi sao?
Sao còn phải đưa đến đồn cảnh sát?
“…Chậu hoa này có vấn đề gì sao?”
Viên cảnh sát vẫn hỏi một câu.
Dung Yên gật đầu: “Đương nhiên là có vấn đề. Thứ nhất, chậu cây này rất đắt tiền, gọi là Ngũ Châm Tùng, giá thị trường không dưới năm trăm đồng đâu.”
Viên cảnh sát trực ban nghe vậy thì hít một hơi, chẳng phải số tiền này gần bằng nửa năm tiền lương của anh ấy sao?
Với anh ấy mà nói, chậu cây này thật sự rất quý giá.
“Cô vừa mới nói thứ nhất, còn thứ hai thì sao?”
“Thứ hai, cái chậu hoa này có vấn đề, có đồ trong đất.”
Ánh mắt của viên cảnh sát đang trực ban đột nhiên trở nên sắc bén hơn: “Trong đất này có thứ gì vậy?”
Dung Yên không muốn tự mình đào nó, cho nên cô đã nhờ Tần Dã làm việc đó.
“Tần Dã, anh đào từ chỗ này xuống, chắc chắn dưới đáy sẽ có vật gì đó.”
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn cảnh sát trực ban: “Đồng chí, định đào luôn ở ngoài này sao? Nếu không, ngày mai người ta chơi xấu cắn ngược lại thì phải làm sao đây? Anh phải nhìn cho kỹ đó, chúng tôi chưa từng đụng đến đất ở trong chậu cây này”.
Cảnh sát trực ban:……
Khả năng tự bảo vệ của cô khá tốt đó.
“Được rồi, đi theo tôi”.
Đương nhiên là toàn bộ đồn cảnh sát không chỉ có một mình anh ấy.
Anh ấy đưa hai vợ chồng Tần Dã đến thẳng văn phòng.
“Tiểu Vương, sao vậy?” Người hỏi là Tề Ngạn, đội trưởng trực ban.
“Đội trưởng tề, hai người này đem đồ đến đây, nói rằng có vấn đề.”
Tề Ngạn nghe xong lời nói của Tiểu Vương, anh ấy nhìn hai người phía sau, khi nhìn thấy bọn họ là ai thì có chút kinh ngạc. “Tần Dã?“
Tần Dã nhìn anh ấy: “Anh biết tôi à?”
Tề Ngạn ho nhẹ một tiếng: “Tôi biết anh, tôi cũng sống trong đại viện bên kia.” Anh ấy vốn muốn nói mình chính là bạn bè kiêm anh em của Tần Chân.
Nhưng anh ấy nuốt ngược lời này lại vào trong bụng, hỏi rằng: “Có chuyện gì vậy?“
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-233.html.]
Không phải hôm nay hai người này mới kết hôn và chuyển đến nhà mới sao? Vì sao không đi động phòng, ngược lại lại chạy đến đồn cảnh sát bọn họ chứ?
Tần Dã lặp lại những lời vợ anh vừa nói lúc nãy một lần nữa.
Tề Ngạn có chút sửng sốt.
Sau đó anh ấy đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt hai người, anh ấy nhìn vào chậu cây.
Có lẽ những người khác không hiểu rõ, nhưng Tề Ngạn lớn lên ở đại viện, lại có hiểu biết rộng rãi, ngay lập tức anh ấy nhận ra rằng chậu cây này có trị giá ít nhất là năm trăm đồng.
Không vì lý do nào khác, bởi vì cha anh ấy cứ nhắc mãi, nhưng lại nói đắt quá nên không mua.
“Anh nói nhà bên cạnh tặng cho anh chậu cây này sao? Nhà bên cạnh là ai? Hơn nữa còn có chôn gì đó trong đất à?”
Dung Yên: “Tôi không biết nhà bên cạnh là ai, nhưng trong đất có thứ gì đó, anh có thể đào ra xem thử.”
Lúc này, Tần Dã đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Cô gái kia có lẽ họ Minh...”
Còn tên cô ta là gì, lúc đó anh không để ý nhiều, cho nên cũng không nhớ.
Anh vừa nói những lời này, Dung Yên liền nhìn sang hỏi: “Anh biết cô ta à?“
Tần Dã sợ vợ hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích: “Lần trước anh đến tứ hợp viện dọn dẹp, cô gái này đã xuất hiện một lần, hình như cô ta cũng có nói tên của mình, nhưng lúc đó anh lại không để ý đến cô ta… Người mẹ nói lúc tối chắc là cô ta rồi.”
“Anh hoàn toàn không để tâm chuyện này, cho nên không nói cho em biết.”
“Vợ à, anh không có ý giấu em đâu.”
Nếu không phải tối nay xảy ra chuyện này thì anh hoàn toàn không nhớ ra chuyện đó rồi.
Dung Yên nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh, nhướng mày cười nói: “Không nhớ thì không nhớ, em cũng có nói gì đâu.”
Tề Ngạn ở bên cạnh:......
Chậc, hình như em họ của Tần Chân rất sợ vợ mình! Không hổ là người có cùng dòng m.á.u với Tần Chân... Cả hai đều là những kẻ hèn nhát sợ vợ.
“Tôi sẽ điều tra người này là ai, chúng ta xem thử trong đất có gì trước đã.” Họ Minh... Nếu đoán đúng, chẳng lẽ là người phụ nữ điên khùng kia của nhà họ Minh sao?
Suy nghĩ lại, khả năng cũng rất lớn.
Nhưng sao người phụ nữ điên này không đối phó Tần Chân, mà lại trêu chọc người em họ mới về nhà của anh ấy chứ?
Chẳng lẽ người phụ nữ điên này không thể trả thù Tần Chân, cho nên mới giơ móng vuốt về phía em họ của Tần Chân sao?
Dung Yên nhìn anh ấy một cái, sau đó gật đầu.
“Anh đào đi!”
Lần này cô không để Tần Dã đào nữa.
Tề Ngạn nhìn Tiểu Vương nói: “Cậu đi tìm dụng cụ đi, chỉ cần có thể đào là được.”
Tiểu Vương lập tức đáp lại một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Lúc này Tề Ngạn mới ngẩng đầu nhìn hai người: “Sao hai người lại biết trong đất có thứ gì đó? Là ai phát hiện ra?“
“Tôi, tôi biết y thuật, tôi có chút mẫn cảm với một số loại dược vật gì đó, tuy rằng mùi rất nhẹ, nhưng vẫn có thể ngửi ra được.”
Tề Ngạn: “……”
Ngửi ra được sao? Chẳng phải cái mũi này còn mạnh hơn cả mũi chó sao?
Anh ấy chưa kịp hỏi đó là cái gì thì đã thấy Tiểu Vương quay lại.
“Cái này được không?”
Một cái xẻng nhỏ.
“Được.” Tề Ngạn cầm lấy xẻng nhỏ, sau đó chậm rãi, cẩn thận đào từng chút đất ra ngoài.
Năm phút sau, có thứ gì đó xuất hiện ở đáy chậu.
Tề Ngạn lấy nó ra, cẩn thận xem xét: “Đây là cái gì?”
Dung Yên không lại gần, nhưng đôi mắt cô đang cẩn thận nhận diện.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Đây là một nhánh dược liệu được ngâm trong nước thuốc, nếu em ngửi không lầm thì dược tính của thứ này rất bá đạo, nếu ngửi ba tháng có thể khiến người ta bị vô sinh.”
Ngay khi cô nói điều này thì tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.
Đặc biệt là Tần Dã, anh nhanh chóng kéo vợ mình ra phía sau.
“Vợ, em tránh xa ra một chút.”
Lúc nãy khi đến đồn cảnh sát, vợ anh đã ôm thứ này suốt cả đường, chuyện này sẽ không sao đó chứ?