Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 245

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:16
Lượt xem: 75

Dung Yên nhìn về phía cậu ấy: “Em có được không đấy?”

Tần Dư tự vỗ n.g.ự.c mình đồng thời nói: “Chút chuyện nhỏ này đương nhiên là được, chị dâu đi về trước đi”

Tuy Tần Mai nhát gan, nhưng có anh hai ở đây nên cô bé cũng không sợ.

Vì thế lúc chị dâu nhìn cô bé, cô bé vội vàng nói: “Chị dâu, em đi với anh hai được rồi, chị dâu trở về đi!”

Dung Yên nhìn thấy hai anh em họ đều đồng lòng, vì thế cô gật đầu: “Vậy được! Vậy chị về trước đây”

Dù sao trở về cũng chỉ mất mười lăm phút đi bộ, có Tần Dư ở đó, cũng không có vấn đề gì.

Cậu bé cũng không thể quên đoạn đường nhỏ này.

Cậu nhóc Tần Dư này đúng thật là đọc sách không giỏi bằng em gái, nhưng trí nhớ không tệ, đặc biệt về khía cạnh nhận biết đường, cậu nhóc này rất giỏi.

“Tạm biệt chị dâu!” Hai anh em cùng đồng thanh nói, sau đó nhìn chị dâu họ dứt khoát rời đi.

Tần Dư:……

Rõ ràng, chị dâu không còn lo lắng cho họ.

Tuy nhiên, đây cũng là sự tin tưởng đối với cậu ấy, lập tức trong lòng cảm thấy hài lòng.

Thu hồi ánh mắt, quay đầu: “Em gái, chúng ta đi thôi!”

Lần này họ còn khá may mắn, lại có thể được xếp vào cùng một lớp.

Đều là ban hai của lớp 7.

Bởi vì có mấy ngày nay chị dâu cưỡng ép cậu ấy học bổ sung, cậu ấy cảm thấy cho dù là ngày mai làm bài kiểm tra xếp lớp thì cậu ấy cũng cảm thấy bản thân không có vấn đề.

“Được.” Tần Mai nhỏ nhẹ nói một tiếng.

Hai anh em liền đi tới khu dạy học bên kia.

“Trường này lớn quá.” Hơn nữa, trường này không chỉ lớn mà thoạt nhìn còn tốt hơn nhiều so với ngôi trường mà trước kia bọn họ học ở trong trấn.

Tần Mai gật đầu, cô bé đi sát theo anh hai.

Trong lòng thật ra hơi sợ.

Nếu như là nửa năm trước, cho dù là có anh hai ở bên cạnh thì cô bé cũng không dám đi đến trường như vậy, điều này khiến trong lòng cô bé nảy sinh cảm giác vô cùng bất an.

Nhưng hiện giờ…… Có chị dâu cô bé lúc có lúc không khuyên nhủ, cô bé liền trở nên to gan hơn, cho dù là ở nơi đông người, tuy là trong lòng sẽ cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng nhìn chung cũng không còn bồn chồn lo lắng như trước kia.

Tần Dư vẫn đang tìm, cậu ấy cũng không cần hỏi nhiều người, chỉ nhìn số lớp viết trên phòng học, tìm mấy phòng, sau đó đã tìm được.

“Em gái, đây chính là ban hai lớp 7, chúng ta vào thôi.”

“Được.” Tần Mai gật đầu.

Bởi vì lớp bảy đều là lớp tiểu học lên cấp, hơn nữa lại trộn lớp, vì thế hiện giờ những bạn học trong lớp không phải là bạn học trước kia của họ.

Đương nhiên, vẫn may mắn có một ít người được xếp vào cùng lớp.

Hai anh em Tần Dư và Tần Mai đi vào…… Họ vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý, bởi vì khuôn mặt họ có hơi giống nhau.

Mọi người đều rất tò mò, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới hai anh em.

Hai anh em thuận lợi học xong buổi học đầu tiên liền đi về nhà.

Tới ngày mồng 1, Dung Yên và hai anh em Tần Dư, Tần Mai đều chính thức tới trường báo danh.

Ngày hôm sau, Tần Dã cũng phải đi rồi, bởi vì anh phải đi đến trường học báo danh.

"Vợ ơi, có thể trong nửa tháng tới……Cũng có khả năng là một tháng, anh sẽ không thể trở về."

Dung Yên: "Không có việc gì, anh cứ làm việc của anh, hơn nữa, tháng này em cũng sẽ rất bận."

"Vậy em chú ý thân thể, nếu như ăn cơm của quân đội không tiêu, em phải xin nghỉ với trường học." Tần Dã vẫn có chút không yên tâm.

Bởi vì do hôm nay trời còn rất nóng.

Nếu như năm trước thi đậu, vậy thì sẽ không có tập quân sự.

Nghe nói năm nay trường học của anh không làm cái này.

"Được, em biết rồi, đêm qua anh đã nói một lần, em đều ghi nhớ trong lòng, nếu như anh còn không đi, thì sẽ bị muộn đấy."

Dính như sam thế này……Xem ra anh không muốn đi rồi.

Tần Dã: "......Vậy anh đi đây."

Ánh mắt lưu luyến không rời, dù sao cũng không thể gặp mặt nhau trong khoảng thời gian dài.

"Được, anh cũng chú ý thân thể nhé”

Tần Dã nghe thấy những lời này thì rất vui vẻ.

Sau đó anh treo đồ đạc của mình lên xe đạp rồi đẩy xe đạp đi ra ngoài.

Cuối cùng Dung Yên cũng nhìn thấy anh đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lại nhìn về phía hai anh em sinh đôi: "Các em nhìn chị làm cái gì? Còn không đi?"

"Chị dâu, có phải vừa nãy anh cả đã quên em và em gái đúng không?"

Đi rồi……Cũng chỉ lo nói này nói kia với chị dâu, cũng không dặn dò hay nói hẹn gặp lại với cậu ấy và em gái.

Uổng công bọn họ còn cố ý chờ một bên.

Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt mất mát của hai anh em, không khỏi nhướng mày: "Anh ấy rất yên tâm về các em, đây là sợ lúc tạm biệt các em sẽ có cảm xúc thương cảm."

Tần Dư/ Tần Mai: ……

"Được rồi, cũng không phải là không trở lại, anh ấy rời đi thì đi thôi! Nhưng nếu các em không đi, vậy thì có thể bị trễ vào ngày đầu tiên đi học đấy."

Hai anh em nghe thấy thế, lập tức vội vàng: "Chị dâu, tụi em đi học trước đây."

Sớm biết như vậy thì bọn họ cũng sẽ không đứng đây chờ anh cả, kết quả là anh cả một câu cũng không thèm nói với bọn họ.

"Được, mau đi đi!" Dung Yên cười tủm tỉm vẫy tay, sau đó lại nhanh chóng nói thêm một câu: "Giữa trưa về nhà ăn cơm, phải chú ý xe đạp của người khác."

Khoảng cách đến trường cũng không xa, nhưng bởi vì là đường chính của thành phố, cho nên người tan tầm cũng khá nhiều.

Rất nhiều người tan ca đều đạp xe đạp về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-245.html.]

"Chúng em biết rồi, chị dâu, hẹn gặp lại!"

"Chị dâu, hẹn gặp lại”

Hai anh em nói với Dung Yên một câu, lại cùng mẹ Dung nói hẹn gặp lại, rồi vội vàng đi ra ngoài.

Cặp sách của Tần Mai luôn luôn là do Tần Dư đeo, cô bé chỉ cần đi người không là được.

Mẹ Dung nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của bọn họ, không nhịn được nói với bọn họ một câu: "Các cháu chậm một chút, còn sớm mà……Sẽ không muộn đâu……"

Chờ đến lúc không nhìn thấy bóng người, mới thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía người còn đứng đó: "Con vẫn không đi à?"

Dung Yên: "Ôi thái độ đối với con thật khác biết mà? Mẹ làm như vậy thì sẽ làm tổn thương trái tim non nớt của con đấy"

Mẹ Dung trực tiếp cho cô một ánh mắt xem thường: "Tâm hồn con mà còn gọi là non nớt à? Mẹ thấy con cũng lớn rồi……Đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau đi đi."

Dung Yên nhún vai: "Vâng ạ! Con cũng không có ý định làm lão hóa mắt mẹ."

Mẹ Dung: ……

Chờ đến khi nhìn thấy con gái rời đi, vốn dĩ khoảnh sân còn đang rất ồn ào, lập tức trở lên vô cùng yên lặng.

Cũng chỉ còn lại bà ấy……và Tiểu Hắc.

"Tiểu Hắc, xem ra cũng chỉ còn có hai chúng ta canh nhà thôi."

Nếu như có một đứa trẻ……Thì bà ấy có thể trông nom, đáng tiếc là hiện tại con gái không có ý định sinh.

Thời gian bốn năm thoáng cái đã trôi qua.

Dung Yên rốt cuộc cũng tốt nghiệp đại học.

Vốn dĩ cô có thể tốt nghiệp sớm hai năm, nhưng mà cô cảm thấy ở trường học cũng khá tốt nên liền học tập theo tiến độ bình thường.

Nhưng mà Tần Dã thì đã tốt nghiệp từ hai năm trước rồi.

Hiện tại anh đang làm ở viện nghiên cứu.

Không chỉ tiền lương tăng gấp 10 lần mà còn được thăng hai cấp, tuổi còn trẻ mà đã là chủ nhiệm của hạng mục.

Lúc Dung Yên học năm ba thì anh được đơn vị phân phối một bộ phòng ở.

Khá là lớn, bốn phòng ngủ và một phòng khách, thực ra đây là một khen thưởng.

Cách nơi bọn họ ở rất gần.

Tần Dã trực tiếp chuyển căn phòng này tới danh nghĩa của vợ mình.

Nhưng mà bọn họ cũng không tới đó ở.

Dù sao bọn họ ở căn tứ hợp viện này sẽ càng thoải mái hơn.

Vào ngày Dung Yên tốt nghiệp, Tần Dã về nhà.

Mẹ Dung làm rất nhiều đồ ăn ngon.

So sánh với bốn năm trước, lúc này Tần Dư và Tần Mai đã mười bảy, bọn họ đều đã cao lên rất nhiều.

Hiện tại Tần Dư cao 1m75.

Tần Mai là 1m63.

Bởi vì có Tần Mai ở một bên cổ vũ nên việc học tập văn hóa của Tần Dư cũng không bị bỏ phí, tuy không bằng Tần Mai nhưng cũng không kém, hai người đều thi đỗ trường cấp ba trọng điểm.

Mọi người ăn bữa cơm này cực kỳ vui vẻ.

Sau khi ăn xong, còn không đợi Dung mẫu giục sinh, Dung Yên liền cười tủm tỉm mở miệng: “Hôm nay, có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố……”

Dung Yên vừa nói như vậy, tất cả những người còn lại đều nhìn cô.

Tần Dư không nhịn được tò mò hỏi: “Chị dâu cả, chuyện quan trọng gì vậy?”

Chuyện hôm nay còn chưa đủ quan trọng sao?

Tần Dã cũng muốn biết.

Nhưng mà, từ vẻ mặt của anh thì lại không thể nhìn ra được.

Dù sao thì anh vẫn luôn là người có khuôn mặt lạnh lùng.

Chỉ là cảm xúc trong mắt anh đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng anh.

Dung Yên ho nhẹ một tiếng: “Chuyện quan trọng của con là…”

Nói được nửa câu thì dừng lại ở đó, khiến mẹ Dung rất lo lắng.

Bà ấy ghét nhất là những người nói nửa câu, khiến người khác tim gan cồn cào không yên.

Mẹ Dung tức giận trừng mắt nhìn cô rồi nói: “Đừng úp úp mở mở, mau nói đi, mẹ còn bận rửa bát nữa.”

“Mẹ ơi, xem kìa, tính tình mẹ thiếu kiên nhẫn như vậy. Điều con muốn nói là mẹ sắp lên chức bà ngoại rồi đó.”

Mẹ Dung:……

Những người khác:……

Mẹ Dung lấy lại tinh thần, vẻ mặt kích động: “Con, con vừa nói gì thế?”

Dung Yên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô không ngại nói lại lần nữa: “Ý con là... cả nhà chúng ta đều đã lên chức rồi, mẹ và cha con phải làm ông bà ngoại rồi, con và Tần Dã phải làm cha mẹ, còn Tần Dư và Tần Mai thì lên chức cô chú rồi... Mọi người nói xem, đây có phải là một chuyện vui lớn quan trọng của nhà chúng ta không?”

Đương nhiên là phải rồi.

Mẹ Dung nghe thấy con gái nói lại một lần nữa, bà ấy vô cùng kích động.

Dung Văn Minh cũng vậy, ông ấy vui mừng đến nỗi tươi cười rạng rỡ.

Chức ông ngoại này...ông ấy đã mong chờ suốt bốn năm rồi.

Ôi, cuối cùng cũng được làm ông ngoại rồi.

Tần Dư lại nhảy cao hai mét: “Em sắp làm chú… em sắp làm chú rồi…”

Quả nhiên là lên chức rồi.

Tuy rằng nhà anh họ Tần Chân cũng có một cháu trai họ, nhưng lần này thì khác, đây là chị dâu cả của cậu ấy.

Cậu ấy sẽ là chú ruột của cháu gái hoặc cháu trai trong tương lai.

Loading...