Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:52
Lượt xem: 170

Vậy mà nhà Tần Dã lại dùng cửa sổ kính.

Mẹ ơi, cái này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Mọi người đều vô cùng ghen tị.

Đặc biệt là gia đình bà Vương.

Sau khi nghe thấy chuyện này, cả nhà bọn họ đều ăn cơm không ngon miệng.

“Cha, cha nhìn thằng nhóc sao chổi Tần Dã kia đi... Nó hoàn toàn không xem cha là trưởng bối, cũng không coi cha là ông nội ruột...”

Tần Phú Quý vô cùng tức tối.

Căm giận bất bình.

Khi ông Tần nghe thấy ba chữ ông nội ruột thì ông ta rũ mắt, ánh mắt tối sầm lại.

Nhưng mà, bởi vì ông ta đang cúi đầu hút t.h.u.ố.c lá sợi, cho nên những người khác cũng không phát hiện ra.

“Ông nó, chuyện này, ông phải đi… Dựa vào đâu một người ông nội như ông, còn chưa từng được sống trong căn nhà sáng sủa như vậy mà một tên khốn kiếp như nó, lại được sống trong căn nhà tốt như vậy? Căn nhà đó phải để cho chúng ta ở mới được.”

Bà Vương năm lần bảy lượt bị dọa, nhất là ngày hôm trước bà ta xấu mặt trước mặt mọi người,khiến bà ta rất ít khi ra ngoài trong khoảng thời gian này.

Một tên Tang Môn Tinh, không chỉ sống trong căn nhà mới có cửa sổ bằng kính, mà còn nghe nói nó muốn mua một cái TV nữa!

Tên Tang Môn Tinh kia có thể nhận được phúc khí này sao? Nó mà cũng xứng à?

“Đúng vậy, cha, cha là ông nội của nó, bây giờ đều coi trọng hiếu đạo, nó là một đứa cháu nội, nếu không phụng dưỡng cha cho tốt thì sẽ bị sét đánh đó. Con thấy thế này… Dù sao thì nhà mới của nó ở bên kia lớn như vậy, hay là cha dẫn tụi con sang đó ở chung đi. Tốt xấu đều là người một nhà, thì mọi người đều phải ở chung với nhau mới được.”

Đôi mắt của Tần Phú Quý sáng lên.

Trong lòng thầm tính toán rất hay, anh ta sắp lấy vợ rồi, nếu như tân phòng đám cưới được đặt ở trong căn nhà mới, vậy thì có mặt mũi biết mấy?

Càng nghĩ anh ta càng phấn khích, hận không thể lập tức chuyển sang căn nhà mới kia ở.

“Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với mấy anh em Tần Dã từ lâu rồi, đừng lúc nào cũng nhớ thương đồ nhà người ta nữa.” Tần Phú Lâm lạnh lùng nói.

Tần Phú Quý lập tức bất mãn: “Anh cả, anh rốt cuộc đứng về phía nào vậy? Chúng ta mới là người một nhà, huống chi căn nhà mới kia, anh không muốn ở sao? Anh không muốn ở cũng không sao, đừng có lúc nào cũng ngăn cản mọi người, cứ làm như anh là người chính nghĩa nhất vậy.”

Anh ta cười lạnh một tiếng: “Nếu anh cả có suy nghĩ này, được thôi! Vậy anh nhường công việc lại cho em đi.”

“Đừng nằm mơ, tôi thà trả công việc này lại cho Tần Dã, cũng không thể cho cậu được.” Tần Phú Lâm vô cùng cứng rắn trong chuyện này.

Những lời này thật sự chọc giận Tần Phú Quý, anh ta đứng bật dậy, vô cùng tức giận: “Tần Phú Lâm, anh đừng con mẹ nó cho rằng mình là người tốt, anh con mẹ nó đừng giả vờ nữa, đừng cho rằng tôi không biết... .. Đầu óc của anh còn bẩn thỉu hơn người khác, tôi không giống anh, nghĩ đến người không nên nghĩ đến... Cha Tần Dã c.h.ế.t như thế nào...”

Giây tiếp theo, Tần Phú Quý bị một cú đ.ấ.m đánh ngã, tất cả lời nói của anh ta đột ngột dừng lại.

Mọi người đều vô cùng khiếp sợ trước tình huống bất ngờ này.

Chờ bọn họ hoàn hồn, bọn họ nhìn thấy Tần Phú Lâm, người luôn hiền lành lại đ.ấ.m hết quyền này đến quyền khác lên người Tần Phú Quý.

“Dừng lại...” Sắc mặt ông Tần tối sầm. Ông ta trừng mắt nhìn bà Vương: “Bà còn ngây người làm gì nữa? Còn không đi kéo người ra đi? Đợi anh em nó đánh c.h.ế.t nhau à?”

Bà Vương lập tức phản ứng lại, bà ta lao về phía Tần Phú Lâm, “Đồ súc sinh, nó là em trai con đó... Con muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó sao? Con cứ dứt khoát đánh c.h.ế.t bà già này luôn là được rồi...”

Tần Phú Lâm dừng lại, anh ta đứng lên, vẻ mặt âm trầm chưa từng có.

Cả người trông rất đáng sợ, khiến mọi người đều kinh ngạc, giống như mới lần đầu gặp anh ấy vậy.

Bọn bọn họ bị dáng vẻ của Tần Phú Lâm dọa sợ, không dám nói gì, cũng không dám bước lên.

Ánh mắt Tần Phú Lâm vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng đặc biệt âm trầm: “Cậu tốt nhất là quản cái miệng mình cho tốt, nếu không thì, tôi khiến cậu không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai nữa.”

Sau khi nói xong những lời này, anh ta sải bước đi ra ngoài.

Ông Tần nhìn bóng người rời đi, mở miệng ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ông ta chỉ nhìn người đang la hét bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, “Đồ đáng xấu hổ này, còn không mau đứng dậy đi?”

“Cha, Tần Phú Lâm...”

Sắc mặt ông Tần càng đen hơn nữa, “Câm miệng, nếu mày còn dám nói bậy, gây họa cho cái nhà này, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày trước.”

Tần Phú Quý: ...

Anh ta không dám.

Ông Tần thấy anh ta im lặng, quay đầu nhìn bà Vương: “Bà cũng bớt bớt lại đi, đừng đến đó nữa, nếu không tôi để bà về thẳng nhà mẹ đẻ luôn, không cần phải ở trong căn nhà này nữa.”

Sắc mặt của bà Vương nháy mắt giống như bị nhuộm năm màu vậy.

Bà ta từng này tuổi rồi, nếu bị đuổi về nhà mẹ đẻ, vậy thì bà ta dứt khoát tìm sợi dây treo cổ c.h.ế.t cho rồi, còn làm người thế nào được nữa?

Bình thường chồng bà ta không nói tiếng nào, nhưng ông ta lại chưa từng nói chơi mấy chuyện lớn, cho nên bà ta vẫn chịu thua rồi.

Mấy người còn lại càng không cần phải nói, người lớn tuổi trong nhà tức giận rồi, bọn họ càng không dám lên tiếng.

Sau khi Tần Phú Lâm bước ra khỏi nhà, vẻ mặt hung dữ dần dần biến mất, anh ta trở lại dáng vẻ hiền lành như bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-61.html.]

Danh tiếng của anh ta ở thôn này tốt hơn nhiều so với những anh em khác trong gia đình, hơn nữa anh ta bây giờ là công nhân, cho nên không ít người trong thôn đều chào hỏi anh ta.

“Phú Lâm, cậu đi đâu vậy?”

Tần Phú Lâm mỉm cười hiền lành: “Tôi đi thăm Tần Dã, mấy ngày nay nhà máy bắt đầu cho nghỉ tết rồi, dù sao tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, tôi sang đó xem thử có thể giúp được gì không.”

Người hỏi nghe thấy vậy, cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng trong lòng vẫn khen ngợi Tần Phú Lâm tốt bụng hơn mẹ và mấy người em trong nhà.

Lúc Tần Phú Lâm đến nhà Tần Dã, anh đang ăn cơm với Tần Mai.

“Tần Dã, đang ăn cơm à, chiều nay chú rảnh, chú đến giúp cháu làm việc đây.”

“Không cần.” Tần Dã trực tiếp từ chối.

Nhưng Tần Phú Lâm không rời đi, rõ ràng không quan tâm đến sự từ chối của anh, “Không sao đâu, chú là chú ruột của cháu mà, dù sao chú cũng đang rảnh rỗi, chú làm ít việc cũng tốt.”

Vừa nói, Tần Phú Lâm đi về phía bức tường kia.

Đôi mắt Tần Dã tối sầm lại, “Tôi không muốn liên quan gì đến bên nhà kia, kể cả chú.”

Lời này đã nói rất thẳng thắn rõ ràng rồi.

Tần Phú Lâm cứng đờ cả người một lát.

“Tần Dã, thật sự không cần như vậy đâu, chú không đại diện cho bọn họ, chú tự mình đến đây làm việc... Không liên quan đến bất cứ ai trong số bọn họ...”

“Mặc kệ chú nghĩ như thế nào, tôi không muốn kết giao với bất kỳ ai có liên quan đến gia đình đó, chú hiểu không? Cho nên, chú đi đi!“ Giọng Tần Dã lạnh lùng.

Cả người cũng lạnh lùng như giọng nói của anh.

Tần Phú Lâm quay người lại, anh ta nhìn Tần Dã, “Tần Dã, cháu...Có phải cháu giận chú không?”

Trong thời gian này... Có phải mấy người kia trong nhà chọc giận Tần Dã rồi không?

Nếu không thì, lúc trước anh ta chưa từng nhìn thấy Tần Dã ghét mình đến như vậy.

“Tôi không giận, chỉ là không muốn dính líu, xin hãy hiểu cho. Nếu hai bên đã cắt đứt quan hệ rồi, thì hãy cắt đứt cho sạch sẽ một chút, thật sự không cần phải lui tới nữa.” Vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.

Tần Phú Lâm nhìn thấy ánh mắt của cháu mình... Giờ phút này, ánh mắt của Tần Dã giống như đang nhìn một người xa lạ, thì biết rằng bọn họ thật sự không thể có bất cứ quan hệ gì.

Giọng nói có chút khàn khàn, “Tần Dã, cần phải như vậy...bọn họ là bọn họ, chú là chú...”

“Đối với tôi mà nói, đều như nhau.” Lực sát thương của ba chữ cuối cùng thực sự quá mạnh rồi.

Tần Phú Lâm không thể nào ở lại lâu hơn, sau khi nhìn Tần Dã thật sau, bước chân nặng nề rời đi.

Tần Dã cũng không thèm liếc nhìn anh ta, lần này anh nhìn về phía Tần Mai, thấy lỗ tai của cô bé vểnh lên, “Còn không ăn cơm đi?”

Tần Mai lập tức ăn cơm...

****

Tần Dư vốn tưởng rằng đi tàu lửa - có thể không ăn được đồ ăn nóng, nhưng cậu bé không ngờ rằng không chỉ một bữa, mà là bữa nào cũng có.

Cậu ấy vô cùng kinh ngạc.

Đương nhiên rồi, mấy lần sau này cậu bé không có gì để nghi ngờ, bởi vì mỗi lần trước khi ăn cơm, chị dâu cả đều sẽ ra ngoài một lát.

Ví dụ như bây giờ, khi nhìn thấy chị dâu cả về, hai mắt cậu bé sáng lên, dù sao trên chuyến tàu nhàm chán này, việc ăn uống đã trở thành ưu tiên hàng đầu của cậu bé.

“Chị dâu cả, bữa tối ăn gì vậy?”

Theo lời nói của anh, những người khác trong toa tàu đã sớm vểnh tai lên.

Bởi vì bọn họ cũng rất muốn biết.

Ba ngày này... Đối với bọn họ thật là cực hình, người phụ nữ này bữa nào cũng ăn ngon, bữa nào cũng có thịt, chẳng hạn như buổi sáng còn ăn bánh bao nhân thịt.

Trời ạ, bọn họ ăn Tết còn không được ăn ngon như vậy.

Mùi thơm nức mũi, bọn họ chỉ ngửi được mùi hương đó, rồi ăn bánh bột ngũ cốc vô vị của mình.

Trải nghiệm một phen sự khó khăn của cuộc sống, hiểu được khoảng cách giữa người này với người kia, lớn đến nhường nào.

Nhìn đi, người ta thế này mới gọi là cuộc sống, còn bọn họ chỉ đang sống mà thôi...

“Buổi tối ăn sủi cảo, ăn xong thì thu dọn đồ đạc, hai tiếng nữa chúng ta sẽ xuống tàu.” Thời gian tàu lửa đến nơi có hơi muộn, cũng không báo cho người nhà trước, không biết có thể tìm được nhà hay không.

Khi Tần Dư nghe nói hai tiếng nữa sẽ xuống tàu, cậu bé lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Lỡ như, cha mẹ chị dâu cả không thích mình thì phải làm sao?

Liệu bọn họ có nghĩ mình là một thằng của nợ không?

Của nợ... Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng mình thực sự là như vậy, gia đình bọn họ còn là loại một người kéo hai người.

Điều này khiến Tần Dư đột nhiên lo lắng, ngay cả buổi tối ăn sủi cảo, cậu bé cũng không cảm thấy ngon miệng.

Loading...