Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-09-17 18:52:54
Lượt xem: 188
Dung Yên nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cậu bé, cũng không biết thằng nhóc này lại đang suy nghĩ chuyện gì, cô nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé: “Em ngây người làm gì vậy? Ăn nhanh đi.”
Tần Dư nhanh chóng hoàn hồn: “…” Cái tật xấu động tay động chân này của chị dâu cả có phải là nên sửa rồi không vậy?
Lần này cậu bé ăn sủi cảo mà không mấy hứng thú.
Nhưng những người ngồi trên tàu luôn chú ý đến chuyện bọn họ ăn gì lại vô cùng ghen tị.
Cái thằng nhóc này đúng là có phúc mà không biết hưởng... Không muốn ăn thì đưa cho bọn họ ăn đi!
Dung Yên nhìn Tần Dư một cái, có chút kinh ngạc, “Sao vậy, không muốn ăn sao? Mùi vị không ngon à?”
Lúc nãy cô vừa mới đến phòng ăn phía trước xem công thức, biết buổi tối có sủi cảo, cho nên cô cố ý đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, rồi vào biệt thự trong không gian nấu sủi cảo.
“Không phải.”
Tần Dư tự cổ vũ tinh thần, không sao đâu, cho dù cha mẹ chị dâu cả không thích mình...
Vậy cũng không sao, đến lúc đó mình sẽ khiến cảm giác tồn tại của bản thân nhỏ một chút.
Hơn nữa, bây giờ cậu ấy đã mười hai tuổi, sau Tết Nguyên đán sẽ mười ba tuổi, đến lúc đó cậu ấy có thể làm việc kiếm được công điểm tối đa.
Không chỉ có thể nuôi mình mà còn nuôi được em gái.
Nghĩ đến đây, Tần Dư ăn sủi cảo nhanh hơn, cũng cảm nhận được vị ngon của sủi cảo trong miệng.
Hai giờ sau, tàu lửa đến ga.
Toàn bộ thần kinh của Tần Dư đều căng thẳng.
“Đến nơi rồi?”
“Đúng vậy, đừng nôn nóng, chúng ta đợi mọi người xuống gần hết rồi xuống cũng không muộn.”
Dung Yên nói như vậy, nhưng cô đã lấy hai chiếc túi lớn từ giá để hành lý phía trên xuống rồi.
Tần Dư cũng cầm một cái, vác lên vai.
Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, cô khẽ mỉm cười “Đừng căng thẳng, theo sát chị là được rồi.”
Tần Dư mạnh miệng nói: “Em không căng thẳng.”
Bây giờ cậu ấy là người trải nghiệm nhiều thứ hơn anh cả, dù sao anh cả cũng chưa từng ngồi tàu, còn cậu bé thì ngồi tàu rồi.
Dung Yên không nói nhiều: “Có thể đi rồi.”
Tần Dư vội vã vác đồ đi về phía trước, dáng vẻ giống như một người đối đầu vạn người vậy…Để dọn đường cho chị dâu cả.
Dung Yên: ...
Cô xách đồ đạc đi theo, nhất định phải theo sát, kẻo đứa trẻ này bị lạc.
Sau khi xuống tàu, Tần Dư nhìn thấy biển người tấp nập, cậu bé sững sờ và ngơ ngác.
Sao lại có nhiều người ở đây như vậy chứ?
Đối với người lần đầu tiên lên thành phố như Tần Dư mà nói, cậu bé thật sự rất bối rối.
Trước khi Tần Dư phản ứng lại, có người đụng vào cậu bé một cái.
Suýt nữa thì đụng cậu bé xuống đất.
May mà Dung Yên kịp thời bước đến đỡ cậu bé.
“Đừng ngơ ngác.” Dung Yên nhìn cậu bé một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía người đã biến mất trong đám đông.
Tần Dư lấy lại tinh thần.
“Chúng ta đi hướng nào đây?”
“Đi theo chị, chúng ta ra ngoài xem thử trước đã.” Dung Yên đang nghĩ có nên tìm một nhà nghỉ nhỏ để qua đêm trước không?
Tần Dư lúc này không dám phân tâm.
Vội vàng theo sát chị dâu cả.
Lúc này, cậu bé chợt nghe thấy chị dâu cả hỏi: “Trong túi em có tiền không?”
“A... Em có mang theo, một đồng.” Anh cả cho cậu ấy mười đồng, cậu ấy sợ mất nên bỏ một đồng vào túi, mà số tiền còn lại... đều được nhét dưới lòng bàn chân.
Cũng chính là trong đôi tất dưới chân.
Tiền cứ bị dẫm lên như vậy, chắc là sẽ không bị mất.
Dung Yên nghe thấy chỉ có một đồng, liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, khi cô đang suy nghĩ có cần âm thầm nhét một đồng vào trong túi Tần Dư hay không, cô nhìn thấy Tần Dư vô thức sờ túi áo của cậu bé.
Sau đó...Dung yên có chút hối hận vì đã hỏi.
“Túi, túi của em rách rồi?” Tần Dư trợn mắt không thể tin được, tay cậu bé đang xuyên qua cái túi kia.
Quần áo mới của cậu ấy.
Tiền của cậu ấy.
Dung Yên muốn đỡ trán, nhưng hai tay lại không rảnh rỗi...cả hai tay đều đang xách đồ.
Thấy vẻ mặt bàng hoàng của cậu bé, cô an ủi một câu: “Không sao đâu, lát nữa chị vá lại cho em...”
Tần Dư thật sự sắp khóc rồi.
“Sao, sao túi của em lại bị rách chứ? Lúc trên tàu vẫn chưa bị rách đâu...”
Cậu ấy cố ý mặc quần áo mới để đến đây.
Còn có một đồng nữa.
A a a, mất rồi.
“Đúng là lúc nãy không bị rách, vừa mới bị rách thôi, người lúc nãy suýt nữa đụng ngã em đã dùng d.a.o rạch túi đấy.” Chủ yếu là khi cô phát hiện ra, người đó đã biến mất trong đám đông rồi.
Cô biết Tần Dư chắc là không bỏ nhiều tiền trong người, cho nên mới không đuổi theo.
Suy cho cùng, mấy tên trộm đồ ở ga xe lửa không hành động một mình đâu, bình thường đều có nhóm cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-62.html.]
Vừa được nhắc nhở như vậy, Tần Dư mới nhớ ra, vừa nãy cậu bé bị người kia đụng phải.
Sao người này lại xấu xa như vậy chứ?
Cả khuôn mặt cậu bé đỏ bừng vì tức giận.
Tần Dư nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta báo cảnh sát đi!”
Dung Yên: ...
Được, đó là một ý tưởng hay.
Nhưng mà, em có thể nói với cảnh sát rằng mình bị trộm một đồng không?
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tần Dư, cô gật đầu: “Được...”
Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị Tần Dư ngắt lời, “Thôi vậy, chuyện quan trọng là phải về nhà chị trước đã.”
Quần áo mới của cậu ấy, một đồng của cậu ấy...đau lòng quá.
Vô cùng chán nản.
“Thật sự không báo án sao?” Dung Yên nhìn vẻ mặt chán nản của Tần Dư, rõ ràng chuyện này đả kích cậu bé khá nặng.
Tần Dư lắc đầu, “Không cần nữa.” Mặc dù một đồng... đối với cậu bé, đó là một số tiền rất lớn.
Nhưng cũng trễ rồi, cậu bé không muốn dây dưa nữa, lỡ như tên trộm kia có nhiều đồng bọn thì phải làm? Không thể để chị dâu cả gặp nguy hiểm được.
Về phần tên trộm kia... Có ăn trộm người khác nữa không, cậu ấy cũng không quản nữa, dù sao...cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.
Hơn nữa, tình trạng trộm đồ này, đâu phải bây giờ mới xảy ra phải không?
Dung Yên nhìn cậu bé một cái, “Vậy được, chúng ta đi thôi.”
“...Vâng.” Tần Dư gật đầu, nhưng lần này, đôi mắt cậu bé đang quay tròn như radar, với tốc độ rất nhanh.
Tiền của cậu ấy bị trộm không thể lấy lại được, nhưng tiền của chị dâu cả… Thì tuyệt đối không được mất đồng nào.
Không thể để mấy tên trộm c.h.ế.t tiệt đó thành công thêm lần nữa.
Hai người đi ra ngoài, có người làm công việc kéo xe.
“Em gái, em đi đâu vậy? Chỗ tôi giá rẻ, năm hào một người, có thể đi khắp thành phố.”
Dung Yên nhìn ông ta một cái rồi, sau đó nói ra một địa chỉ.
“Được rồi, lên xe đi.” Người đàn ông ấy trung niên rất vui vẻ, địa chỉ cũng không xa lắm.
Dung Yên đặt hai gói đồ lên xe, sau đó ra hiệu cho Tần Dư lên xe ngồi.
Lần này Tần Dư rất nghe lời, nhưng thần kinh vẫn rất căng thẳng... Nhìn ai cũng là người xấu.
Người đàn ông trung niên có chút sợ hãi trước ánh mắt của cậu bé, “...Người anh em này, đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu, buổi tối tôi kéo xe để kiếm chút tiền thôi.”
Nhà đông con, ban ngày đi làm, ban đêm lén lút ra ga tàu lửa làm việc... Cũng có thể kiếm thêm tiền cho gia đình.
Dung Yên đặt tay lên vai Tần Dư, sau đó mỉm cười nói với người đàn ông ấy trung niên: “Bác tài, chúng ta đi thôi!“
“Ôi, được rồi!“ Người đàn ông ấy trung niên không nhiều lời nữa, bắt đầu vừa kéo xe vừa chạy.
Trời đang rất lạnh, tuy rằng chạy rất mệt, nhưng lại khiến cả người ông ấy ấm lên.
Nửa giờ sau, Dung Yên đưa ra một đồng cho ông ấy.
Tần Dư cảm thấy có thể thương lượng lại giá cả, dù sao cậu bé vẫn là một đứa trẻ đó... Sao có thể đòi 5 hào được?
Nhưng mà, bây giờ Tần Dư không còn tâm trí để ý tới chuyện này nữa, nhìn khoảng sân nhỏ trước mặt, cậu bé lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Chị dâu cả sống ở đây à?
Căn nhà này... Điều kiện nhà chị dâu cả có vẻ rất tốt.
Dung Yên bước đến gõ cửa không chút do dự.
Đúng lúc này, cửa nhà bên cạnh mở ra, “Dung Yên? Cháu về rồi à?”
Sau khi Dung Yên nhìn thấy người đó, ký ức dường như quay trở lại, cô gật đầu: “Vâng.”
“Trở về là tốt rồi, mau vào gặp cha cháu đi!” Người nói chuyện là thím Kim.
Thật trùng hợp, cửa nhà cô mở ra, một khuôn mặt có chút mệt mỏi lộ ra, “Ai vậy... Yên Yên?”
Đồng thời, trong mắt Dung Yên có chút khó tin.
Không phải vì chuyện gì khác, người này trông giống hệt người mẹ ở thời hiện đại của cô, người đã mất 5 năm trước.
Nếu như phải nói đến điểm khác biệt, khuôn mặt của người mẹ trong ký ức được bảo dưỡng tốt hơn.
Còn người mẹ trước mắt, mặt dù khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn có cảm giác trải qua nắng mưa phong ba.
Có thứ gì đó làm ướt mắt Dung Yên, cổ họng cô giống như bị thứ gì đó chặn lại, “...Mẹ.”
“Ôi, cái con bé c.h.ế.t tiệt này, cuối cùng con cũng về rồi.” Mẹ Dung dùng sức vỗ người Dung Yên một cái.
Được rồi! Cú đánh này lập tức xua tan cảm xúc của Dung Yên.
Cô vừa khóc vừa cười, không sai, hành động quen thuộc này, lời nói quen thuộc này... Nhất định là mẹ ruột của cô.
Phải biết rằng, người cha giàu có của cô là danh môn quý tộc, nhưng mẹ cô giống như thiên kim thật trong thiên kim thật giả vậy, lớn lên ở chợ từ nhỏ.
Cha mẹ cô là mối tình điển hình giữa cô gái giàu nghèo và quý công tử... Chỉ tiếc là cái kết của tình yêu này không kéo dài mãi mãi.
“Sao con lại khóc, mẹ con chưa chết, nhưng cha con sắp c.h.ế.t rồi đó, con mau vào đi…” Giọng điệu không tốt, nhưng đôi tay lại vô cùng thành thật.
Bà ấy cầm lấy hai gói đồ lớn mà Dung Yên đang xách trên tay.
Dung Yên tương đối mong chờ cha mình, có phải cũng là người cha đó không?
Bước chân cô nhanh hơn vài bước, nhưng mà, cô chỉ bước được hai, ba bước.
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó... Cô bỏ Tần Dư ở lại bên ngoài rồi.
Nhanh chóng xoay người lại, “Tần Dư, em đứng đó ngơ ngác làm gì vậy, mau vào đi.”
Một tiếng gọi này của cô, mẹ Dung cũng chú ý đến cậu bé ở cửa.