Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 165

Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:55:14
Lượt xem: 190

Đâu có!

Rõ ràng tối nào cô cũng ngủ cùng Người đẹp ốm yếu mà!

Kiều Nghệ phản bác lại trong lòng, nhưng cô nhìn Người đẹp ốm yếu như vậy lại mềm lòng một cách đáng xấu hổ. Cô suy nghĩ một hồi, chủ động duỗi móng vuốt ra.

“Grừ grừ...” Bỏ đi bỏ đi, cho anh sờ, cho anh sờ đó!

Thẩm Chi Hủ biết nghe lời nắm lấy móng vuốt lông xù của hổ trắng nhỏ, vân vê một lúc mới đổi tư thế của hổ trắng nhỏ, để cô ngồi xổm trên đùi mình, sống lưng tựa vào trước n.g.ự.c mình.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu này, anh làm gì đấy?

“Ngao Ngao, để tôi dạy em cú đ.ấ.m hổ hổ.”

Kiều Nghệ: “...”

Cú đ.ấ.m hổ hổ cái quái gì, rốt cuộc hôm nay Người đẹp ốm yếu đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cao Hoằng Khải: “...”

Anh ta càng sợ hãi hơn, luôn cảm giác bản thân nhất định sẽ bị g.i.ế.c người bịt đầu mối.

Kiều Nghệ đang định phàn nàn, hai tay của Người đẹp ốm yếu đã nắm lấy móng vuốt cô làm động tác vung cú đấm. Cô bất lực rồi, để mặc cho anh vung vẩy móng vuốt của mình như thể đời chẳng còn gì lưu luyến.

Bỏ đi, con người do bản thân mình nuôi, chỉ có thể cưng chiều thôi.

(Cao Hoằng Khải: Ăn cơm chóa, à không, cơm hổ mà cũng áp lực quá![Lau mồ hôi, lau mồ hôi])

...

“Đội trưởng, cô có biết những kho lương thực khác của thành phố Hải Á ở nơi nào không?” Dương Bội Doanh nhớ đến chuyện xảy ra ở kho lương thực lần trước, vẫn còn nghĩ lại mà rùng mình.

“Ừ, lúc trước tôi tìm được bản đồ thành phố Hải Á ở thư viện thành phố Hồng Diễn, chúng ta đi theo lộ trình trên bản đồ là có thể tìm được những kho lương thực khác của thành phố này.”

Dương Bội Doanh nghe nói vậy thì kinh hãi không thôi, nghĩ đến thu hoạch ở kho lương thực lần trước, cô ta có chút mong đợi về tình hình của những kho lương thực khác.

“Đội trưởng, ba trăm mét phía trước có trận chiến.”

Bỗng nhiên Phù Nhã Vấn mở miệng nói.

“Trận chiến như thế nào?” Trình Dao siết c.h.ặ.t t.a.y lái, Triệu Tư Trạch cũng cảnh giác.

“Là... Trận chiến giữa dị năng giả và động vật biến dị!”

Dị năng giả và động vật biến dị ư?

Trình Dao xoay chuyển suy nghĩ, căn dặn cô ta: “Thông báo cho đám người Lý Văn Bân, chúng ta qua đó xem tình hình trước.”

“Vâng!”

Mấy người Lý Văn Bân nghe thấy lời nói của Phù Nhã Vấn, anh ta không chút nghĩ ngợi lập tức đi theo. Cao Hoằng Khải thì liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ im lặng vừa nhẹ nhàng vuốt ve hổ trắng nhỏ đang mơ màng buồn ngủ, thấy anh gật gật đầu, lúc này mới theo sau.

“Ngao Ngao mệt rồi à?” Thẩm Chi Hủ khẽ khàng hỏi.

Kiều Nghệ không muốn trả lời Người đẹp ốm yếu.

Cô đúng là mệt mỏi thật, có điều là mệt… Tâm.

Nghĩ đến cú đ.ấ.m hổ hổ mất mặt không thể tả kia, cô thật sự muốn vung nó vào trên mặt Người đẹp ốm yếu, ai bảo anh làm vậy với mình.

“Tiểu Uyển, đi nhanh đi!”

Trong một mảnh sương mù mịt mờ, một người đàn ông cao lớn lôi người phụ nữ mặc đồng phục chiến đấu ở bên cạnh, bảo cô ta mau chóng rời khỏi.

Mái tóc ngắn của người phụ nữ tung bay, trên gương mặt tươi cười tràn đầy không cam lòng.

“Chúng ta đã mất nhiều người như vậy, tôi không cam lòng!”

“Không cam lòng thì thế nào? Đám súc sinh này thật sự quá nhiều rồi, dị năng của tôi cũng sắp chịu không nổi. Bây giờ chúng ta rời đi trước, để rừng xanh đó sợ gì không có củi đốt!” Người đàn ông nói xong bèn hét lên với người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa ở một bên: “Đường Vũ! Đưa đội trưởng rời đi!”

Người phụ nữ tên là Đường Vũ đồng ý, kéo người phụ nữ tóc ngắn chạy đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-165.html.]

Bọn họ vừa mới chạy được mấy bước, sương mù trắng xóa xung quanh lập tức tản ra, đập vào mắt chính là một đám chuột biến dị có đôi mắt đỏ như máu.

Chuột biến dị có cơ thể to mập, dáng vóc lớn bằng một con mèo trưởng thành. Chúng nó kêu chít chít loạn xạ, không có sương mù ngăn chặn liền nhanh chóng vọt về con người gần nhất.

“Mau lên, bảo vệ cho mấy người đội trưởng đi đi!” Người đàn ông giận dữ quát ầm lên, dẫn đầu nhặt con đao thép lên rồi xông về phía trước.

Những con chuột biến dị này không thức tỉnh dị năng, nhưng mà da dày thịt béo, một đao này không những không làm tổn thương đến chỗ quan trọng của chuột biến dị, còn khiến nó phẫn nộ tấn công về phía mình.

“Trấn Kiệt!”

Lâm Tiêu Uyển thấy Từ Trấn Kiệt bị đ.â.m bay ra, sợ đến nỗi mặt như giấy vàng.

Đồ ngốc này! Rõ ràng chỉ thức tỉnh dị năng hệ phụ trợ mà còn xông ra tiền tuyến giống như dị năng giả hệ tấn công!

Lâm Tiêu Uyển biết Từ Trấn Kiệt cũng là vì mình, đành hạ quyết tâm hấp thụ một viên tinh hạch cấp 4 cuối cùng. Dị năng trong cơ thể được bổ sung, cô ấy hất tay của Đường Vũ ra, quả cầu lửa nóng bỏng hiện lên trong không khí rồi bay về phía bầy chuột biến dị.

Ngọn lửa có sát thương cực kỳ lớn đối với đám chuột biến dị, cũng để cho những dị năng giả khác có cơ hội tạm nghỉ.

“Tiểu Uyển, cô đang làm gì thế?” Từ Trấn Kiệt tránh thoát khỏi đòn tấn công của chuột biến dị tức giận hét lên, vừa nhìn về phía Đường Vũ đang không biết phải làm sao: “Đường Vũ, mau dẫn đội trưởng rời khỏi đây!”

“Đội trưởng, chúng ta đi thôi!” Đường Vũ đỏ hoe mắt, khổ sở van nài.

“Không, tôi không đi! Tôi muốn để đám súc sinh này trả giá thật đắt!”

Lời vừa dứt, ánh lửa đầy trời công kích về phía bầy chuột biến dị, những dị năng giả khác cũng rối rít rút lui đến bên cạnh Lâm Tiêu Uyển.

“Cô làm cái gì vậy? Dị năng của cô từ đâu ra hả?” Từ Trấn Kiệt kéo căng mặt mũi, sắc môi trắng bệch.

Một đòn này đã tiêu hao dị năng bổ sung của Lâm Tiêu Uyển, lúc này đây là gắng gượng chống đỡ mới không ngã xuống.

“Tôi hấp thụ viên tinh hạch cuối cùng.”

“Cô!” Từ Trấn Kiệt muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra gì cả, chỉ chủ động đỡ lấy tay Lâm Tiêu Uyển: “Những người khác che chở cho chúng ta, chúng ta nhất định có thể an toàn rời khỏi thành phố Hải Á!”

Bầy chuột biến dị thương vong vô số, những con chuột biến dị còn lại tức giận xông về phía đám người Từ Trấn Kiệt. Bấy giờ, đột nhiên mấy sợi dây leo to lớn không biết từ đâu ra xuất hiện, quấn quanh rồi vặn cổ bầy chuột kia.

Dị năng hệ mộc!

Lâm Tiêu Uyển và Từ Trấn Kiệt trố mắt nhìn nhau, trong tiểu đội của bọn họ có dị năng giả hệ mộc, thế nhưng người đó đã hy sinh khi ở kho lương thực rồi. Vậy dị năng giả hệ mộc từ đâu tới?

“Ồ, đúng là đám chuột buồn nôn.”

Một giọng nói tràn đầy ghét bỏ vang lên, đám người Lâm Tiêu Uyển thuận thế nhìn sang, thấy một chiếc xe dừng ở gần sau lưng bọn họ, phía xa xa còn có không ít xe cộ đi theo.

Hai cô gái nhảy xuống xe, bọn họ đều mặc đồng phục tác chiến, người nói rõ ràng là cô gái thanh tú đang nhíu mày kia.

“Đừng nói nhảm nữa, còn không mau mau lên đi!”

Một người đàn ông khác lại xuống khỏi xe, anh ta vẫy vẫy tay, những chiếc gai bằng đất mọc lên, đ.â.m xuyên qua thân thể của bầy chuột biến dị.

“Thật m.á.u tanh!” Phù Nhã Vấn bĩu môi, điều khiển tinh thần lực bình tĩnh xử lý bầy chuột biến dị.

Đến khi mấy người Lý Văn Bân đuổi đến, bầy chuột biến dị đã bị ba người giỏi tấn công tầm xa này của Trình Dao giải quyết sạch sẽ.

Vẻ mặt Lâm Tiêu Uyển mờ mịt, cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt đều giống như đang nằm mơ.

“Trấn Kiệt, anh véo tôi một cái, xem xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?”

Yêu cầu của Lâm Tiêu Uyển khiến Từ Trấn Kiệt cảm thấy hoang đường, nhưng cũng nghe lời véo gò má cô ấy, đồng thời cũng tức giận mà dùng khoảng 50% đến 60% sức lực.

“Shh... Đau quá đi!”

“Đau là đúng rồi, lần sau cô còn dám làm chuyện mạo hiểm này hay không?”

Viên tinh hạch cấp 4 kia là dùng để bảo toàn tính mạng, nếu như không có đám người này đột nhiên xuất hiện, sợ rằng Lâm Tiêu Uyển sẽ phải c.h.ế.t ở nơi này rồi!

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Từ Trấn Kiệt cũng đỏ hoe.

Lâm Tiêu Uyển không có lòng tin, không dám trả lời.

“Đội trưởng Trình, chuyện gì xảy ra?” Lý Văn Bân xuống xe, bước nhanh về phía trước, đồng thời quan sát dị năng giả đối diện một cách khó hiểu.

Loading...