Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 167

Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:55:49
Lượt xem: 198

Đường Vũ thấy Thẩm Chi Hủ dường như đang nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Hồi đó cậu học lớp 17, tôi học lớp 18 ở bên cạnh, tôi tên Đường Vũ!”

Hồi đó Thẩm Chi Hủ là người rất nổi tiếng ở trường, gần như tất cả mọi nữ sinh đều thích vẻ ngoài xuất sắc của Thẩm Chi Hủ. Ngay cả bản thân Đường Vũ cũng không ngoại lệ, thậm chí bởi vì lớp học của Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh mà đắc chí không thôi.

Trong ba năm học cấp 2, cô ấy còn nghe ngóng được trường cấp 3 mà Thẩm Chi Hủ muốn theo học, vì thế mà cô ấy đã chăm chỉ đọc sách, đáng tiếc điểm số của cô ấy không theo kịp Thẩm Chi Hủ. Nghỉ hè năm đó bởi vì công việc của cha cô ấy có sự thay đổi nên cả gia đình cũng rời khỏi thành phố Phù Quang.

Cứ ngỡ sau đó sẽ không còn gặp lại được Thẩm Chi Hủ nữa, không ngờ cô ấy lại rất may mắn, nhiều năm như vậy rồi còn có thể gặp lại Thẩm Chi Hủ, anh không chỉ trưởng thành mà còn đẹp trai hơn.

Đường Vũ cười xấu hổ, những người ở gần đang vây xem dường như cũng nhận ra điều gì đó, nở nụ cười ái muội. Tuy nhiên bọn họ cũng không có lá gan quan sát Thẩm Chi Hủ, chỉ có thể âm thầm chờ xem mọi chuyện phát triển như thế nào.

Thẩm Chi Hủ tỉnh táo lại từ trong đoạn ký ức đó, thờ ơ nhìn Đường Vũ, sau khi biết mình không nhận ra đối phương, nhưng đối phương lại biết mình thì không thèm để ý nữa, chuẩn bị đi về phía chiếc xe, chỉ là hổ trắng nhỏ lại không nghe lời, nâng người ôm lấy bắp chân anh.

“Ngao Ngao, em sao vậy?”

Tâm trí của Đường Vũ đều dành hết ở trên người Thẩm Chi Hủ, hoàn toàn không để ý tới hổ trắng nhỏ, lúc này đột nhiên nhìn thấy hổ trắng nhỏ thì sợ hãi lùi về phía sau vài bước.

“Hổ, con hổ!”

Giọng nói của cô ấy lúc này bởi vì sợ hãi nên có hơi chói tai, chân mày Thẩm Chi Hủ nhíu lại thật chặt, cúi người bé hổ trắng nhỏ lên.

Trong khoảng thời gian này hổ trắng nhỏ đã trưởng thành hơn nhiều, anh không thể thường xuyên ôm hổ trắng nhỏ như trước nữa, nhưng vào lúc này khi anh bế cô lên, dường như không cảm nhận được sức nặng ở trên người cô vậy.

“Ngao Ngao sao?”

Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt m.ô.n.g lung. Thẩm Chi Hủ khẽ lắc đầu tỏ ý không có vấn đề gì cả.

Đám người Lâm Tiêu Uyển cũng trở nên cảnh giác, vận dụng dị năng chỉ chờ tấn công, vẫn là Cao Hoằng Khải muốn xoa dịu bầu không khí, vội vàng nói: “Mọi người đừng sợ, đừng sợ, Ngao Ngao của chúng tôi không tấn công con người.”

Lúc này hổ mẹ, đợi Thẩm Chi Hủ đã lâu cũng nhảy xuống xe, nếu hổ trắng nhỏ vẫn còn là con non được Thẩm Chi Hủ ôm trong n.g.ự.c không có khả năng tấn công, thì khi hổ trắng trưởng thành vừa xuất hiện lại khiến đám người Lâm Tiêu Uyển chấn động, cơ thể cũng trở nên căng thẳng.

Khóe mắt Cao Hoằng Khải giật giật, tiếp tục nói: “Mọi người đừng sợ, Đại Bạch là mẹ của Ngao Ngao, nó sẽ không làm tổn thương người khác đâu.”

Đám người Lâm Tiêu Uyển vừa mới tỉnh táo lại, thì lại nhìn thấy một gốc cây cao mười centimet, bản thân được bọc ở trong một chậu hoa mini cũng nhảy xuống xe, trên người tản ra hơi thở của thực vật biến dị cao cấp, khiến đám người Lâm Tiêu Uyển lại trở nên lo lắng.

Cao Hoằng Khải: “…”

Anh ta muốn tê liệt rồi, bọn họ không thể xuống xe cùng một lúc được hả?

Anh để cho trái tim của Lâm Tiêu Uyển và những người khác lúc lên lúc xuống như thế này thật sự không tốt chút nào!

Không có cách nào khác, Cao Hoằng Khải bất lực tiếp tục giải thích: “Đây là bạn của Ngao Ngao, ờm, tên là Tiểu Thụ Miêu.”

Đám người Lâm Tiêu Uyển: ?

Bạn bè? Thực vật biến dị á?

Cây non mini cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đổ dồn ở trên người mình thì liếc mắt nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh thường, khi ánh mắt chạm tới một người hai hổ thì mới từ từ thu lại.

(Cao Hoằng Khải: Làm người ‘phiên dịch’ cũng mệt tâm quá!

Đám người Tiêu Uyển: Trái tim đi tàu lượn siêu tốc còn mệt hơn đây!) (;¬_¬)

Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng lớn đi xuống, anh không muốn nói chuyện với Đường Vũ nữa, ôm hổ trắng nhỏ đi vào nhà ở của mình.

Sau lưng anh, là dáng vẻ lưu loát của Đại Bạch, cùng với thực vật biến dị được bao bọc trong chậu hoa, có khả năng tự mọc chân để di chuyển.

Tổ hợp này trông vô cùng kỳ lạ khiến người hiểu biết rộng như Lâm Tiêu Uyển cũng sững sờ hồi lâu.

“Tất cả những thứ này là do anh ta nuôi sao?” Lâm Tiêu Uyển nhỏ giọng nói,

“Ừm.” Người trả lời cô ấy chính là Trình Dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-167.html.]

“Mẹ kiếp, đại ca à, người này mạnh thật đấy.” Chu Minh Hùng đứng ở trong bóng tối không nhịn được giơ ngón cái lên, nhìn theo bóng lưng Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt hâm mộ.

Người có thể vừa nuôi động vật biến dị, vừa nuôi thực vật biến dị, người như vậy coi như đã đạt tới đỉnh cao của cuộc đời rồi đúng không?

Lư Thư Lãng từ chối cho ý kiến, xoa xoa cằm, càng tò mò về thực lực của Thẩm Chi Hủ hơn.

Gã ta tin rằng nếu Thẩm Chi Hủ không có thực lực mạnh mẽ thì sao có thể để thực vật và động vật biến dị đi theo mình được?

Ánh mắt Lư Thu Lãng lóe lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết dị năng của Thẩm Chi Hủ ở cấp bậc gì không?”

Chu Minh Hùng lắc đầu: “Tôi không điều tra được, cũng chưa từng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ ra tay bao giờ.”

Chu Minh Hùng nói xong thì lại càng cảm thấy Thẩm Chi Hủ thâm sâu khó lường.

Lư Thu Lãng giống như có điều gì suy nghĩ, trong lúc vô tình nghĩ tới Trương Tuệ Ninh, người có thể điều khiển bầy ong biến dị, chẳng lẽ dị năng của Thẩm Chi hủ chính là điều khiển động thực vật biến dị sao?

Như vậy có phải quá nghịch thiên rồi không?

Trong lòng Lư Thu Lãng càng nghi ngờ, càng để ý tới Thẩm Chi Hủ hơn.

***

Sau khi vào nhà ở, Thẩm Chi Hủ tùy ý lựa chọn một căn phòng ở tầng hai, nói với Cao Hoằng Khải không cần chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ, rồi đóng cửa không ra ngoài nữa.

Đường Vũ thấy vậy nghĩ tính cách lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ sau nhiều năm không gặp vẫn không có gì thay đổi, thậm chí càng lạnh lùng hơn trước.

Cô ấy nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của đối phương khi nhìn mình, thì trong lòng có hơi buồn bã.

Lâm Tiêu Uyển cảm nhận được sự buồn bã của cô ấy, khẽ dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay cô ấy: “Tiểu Vũ, cô vẫn ổn chứ?”

“Tôi vẫn ổn.” Đường Vũ nở nụ cười vui vẻ.

Lâm Tiêu Uyển thở phào nhẹ nhõm, lại nhân cơ hội hỏi: “Cô… Cô quen người đàn ông kia sao?”

Người đàn ông kia trông rất đẹp trai, nhưng không hiểu sao Lâm Tiêu Uyển lại cảm thấy rất khó gần, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm.

“Tôi biết.” Đường Vũ ngừng một lát: “Nhưng cậu ấy không biết tôi.”

Lâm Tiểu Uyển dường như đoán được điều gì đó, nên không hỏi thăm nữa.

Ở bên trong phòng, Kiều Nghệ nhàm chán nhìn Người đẹp ốm yếu đang thu dọn, cô nghĩ tới cô gái tên Đường Vũ vừa này, muốn tán gẫu với Người đẹp ốm yếu vài câu.

“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, trước kia anh sống ở thành phố Phù Quang hở?

“Grừ grừ” Thành phố Phù Quang ở đâu dzạ?

Động tác dọn dẹp của Thẩm Chi Hủ dừng lại: “Ngao Ngao đói không? Em đợi một lát nhé, tôi thu dọn phòng xong thì sẽ đi làm đồ ăn cho em.”

Kiều Nghệ: “…”

Trong đầu cô không phải chỉ nghĩ tới việc ăn uống thôi đâu.

Kiều Nghệ đảo mắt, cảm thấy bản thân có thể đi xuống tầng nhìn Đường Vũ một chút, có lẽ có thể nghe được chuyện gì đó liên quan tới Người đẹp ốm yếu.

Nghĩ tới đây, cô thừa dịp Người đẹp ốm yếu đưa lưng về phía mình, cô dùng sức nâng người dùng móng vuốt mở tay nắm cửa, nhét đầu hổ tròn trịa qua khe cửa rồi lẻn ra ngoài.

Hổ mẹ lười biếng liếc mắt nhìn nhóc con nhà nó, nhưng cũng không đi theo sau.

Cây non mini thì lại biến mình trở nên giống cây con bình thường, cũng không cử động.

Ngược lại là Thẩm Chi Hủ khi phát hiện hành động của hổ trắng nhỏ, suy nghĩ trong khoảng thời gian này ở trên xe cũng hơi ngột ngạt, nên để cho cô đi ra ngoài cho thanh thản một chút cũng được, đợi đến lúc ăn cơm thì gọi hổ trở về.

Loading...