Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:18:43
Lượt xem: 247
Kiều Nghệ thấy vậy, biết hổ mẹ đang lo lắng cho mình cũng không nói gì nữa, đầu tiên là phóng dị năng của mình ra rồi mới cẩn thận bò xuống dưới lầu.
Kiều Nghệ vừa bò vừa cẩn thận chú ý nước mưa phía dưới, đợi đến khi cô chỉ cách nước mưa một mét bỗng chợt hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước xuống bậc thang, ngay sau đó cô lập tức nhìn thấy nước mưa bị cái lồng vô hình ngăn cách, để trống một mảng gạch men ướt sũng.
Thật, thật là thần kỳ!
Kiều Nghệ kinh hãi đến mức lông trên đầu xù hết cả ra, mắt hổ tròn vo không thèm chớp nhìn chăm chú xuống phía dưới.
Cô lại thăm dò bước xuống một bậc thang, nước mưa lại bị lồng bảo vệ ngăn cách ra xa thêm một chút.
Quá tuyệt vời!
Kiều Nghệ không ngừng thầm hoan hô ở trong lòng.
“Rống..."
Hổ mẹ lại rống lên một tiếng, Kiều Nghệ trong nháy mắt hoàn hồn rồi vội vàng thu hồi dị năng, vụng về leo lên cầu thang.
"Grừ grừ..." Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ có thấy không? Dị năng của con còn có thể ngăn cách được nước mưa đó!
Hổ mẹ lẳng lặng nhìn nhóc con vụng về bò lên, chờ đến khi cô tới gần, nó mới l.i.ế.m láp bộ lông lộn xộn vì dựng đứng lên trên trán cô.
"Grừ grừ..." Mẹ ơi, con vui vẻ lắm luôn ấy, nếu chúng ta ăn hết lương thực rồi, con có thể mở lồng bảo vệ ra rồi đi ra ngoài, như vậy chúng ta sẽ không bị mưa rơi ướt người nữa!
Kiều Nghệ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng trong tiềm thức của cô cảm thấy nước mưa đục ngầu này rất nguy hiểm, có thể không chạm vào thì không nên chạm vào.
Hổ mẹ rống lên một tiếng rồi xoay người trèo lên lầu.
Kiều Nghệ thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo sau.
...
Thời gian trôi qua từng chút một, vào buổi tối ngày thứ ba, cơn mưa lớn dần dần dịu đi, chỉ còn vài hạt mưa nhỏ rải rác.
Kiều Nghệ nhanh chóng nhận ra điều ấy vội nhìn chăm chú vào cửa sổ, cô tính toán thời gian, trận mưa lớn ba ngày ba đêm này cuối cùng cũng dừng lại vào lúc chín giờ tối.
Kiều Nghệ vui sướng không chịu nổi nữa mà đuổi theo cái đuôi đang nhàn nhã lay động của hổ mẹ chạy vài vòng, chờ đến khi hổ mẹ dừng lại thì hổ con nào đó nhào tới, grừ grừ grào grào cắn lấy đuôi của hổ mẹ.
Cô vừa cắn vừa suy nghĩ mọi chuyện.
Bây giờ mưa đã ngừng nhưng không biết lượng nước ngập lụt đã tăng lên gần 10 cm ở tầng một đến lúc nào mới có thể rút xuống, may mà thức ăn của bọn họ vẫn còn lại một chút, chỉ cần ăn ít lại là còn có thể cầm cự được khoảng ba, bốn ngày.
Hổ mẹ không thèm rút đuôi của mình về, chút sức lực này đối với nó chẳng khác nào đang gãi ngứa, hiếm khi thấy hổ con phấn chấn như vậy, cứ để cho bé con chơi đùa đi.
Bầu trời cuối cùng cũng đã trong xanh trở lại.
Ánh sáng mặt trời ấm áp len lỏi qua cửa sổ tầng hai rơi xuống sàn nhà, vài hạt bụi mịn trôi nổi trong cột sáng.
Nhiều ngày âm u như vậy khiến Kiều Nghệ nhung nhớ ánh mặt trời rực rỡ biết bao, cô đi theo phía sau hổ mẹ tới chỗ có ánh mặt trời, nằm sấp xuống lười biếng tắm nắng.
A, thoải mái quá.
Kiều Nghệ cảm giác như ánh mặt trời ấm áp đã xua tan hơi ẩm mốc quanh người mấy ngày qua, làm cho cả người chú hổ con thoải mái đến mức trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.
Hổ mẹ nghe thấy tiếng động chợt liếc mắt nhìn nhóc con một cái, thấy nhóc con nhà mình đúng là chẳng làm được trò trống gì, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng phất lên người cô.
Gì vậy?
Kiều Nghệ ngước mắt lên nhìn hổ mẹ nhưng lại chỉ thấy hổ mẹ nửa híp mắt, dáng vẻ lười biếng.
"Grào...?"
Kiều Nghệ nghi hoặc kêu lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-18.html.]
Hổ mẹ không có phản ứng gì, chỉ có đuôi hổ là nhẹ nhàng lắc lư.
Kiều Nghệ: "..."
Được rồi, có lẽ hổ mẹ chỉ không cẩn thận đụng phải mình mà thôi, nó không có ý gì khác đâu.
Kiều Nghệ nhận định như vậy rồi lại nheo mắt, tiếp tục đón nhận ánh nắng mặt trời.
Nước ngập ở dưới tầng một của biệt thự đã rút hết vào ngày thứ ba sau khi mặt trời mọc, tầng một bị nước mưa đục ngầu ngâm vài ngày liền nên bây giờ tràn ngập mùi ẩm mốc.
Kiều Nghệ không thích mùi hương này, sau khi cô đi theo hổ mẹ xuống lầu đã hắt hơi hết cái này đến cái khác khiến cho hổ mẹ phải liên tục nhìn cô vài lần.
"Grừ..." Mẹ ơi, con không sao đâu grào! Chỉ là con không thích mùi này mà thôi!
Hổ mẹ như hiểu như không mà thu hồi tầm mắt, dẫn đầu đi ra khỏi biệt thự.
Có lẽ là vì đã lâu bọn họ không ra ngoài hoạt động nên tần suất lắc lư đuôi của hổ mẹ nhiều hơn lúc trước đáng kể, có thể rõ ràng nhìn ra được tâm trạng sung sướng của nó.
Bọn họ vừa mới ra khỏi nhà chưa được bao lâu thì Kiều Nghệ đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, ngay sau đó có một bóng dáng xiêu vẹo, quần áo ướt nhẹp đang lảo đảo bước ra từ một chiếc xe bỏ hoang cách đó không xa.
Đó là một con zombie, chỉ thấy nó quay đầu lại như một con robot, gương mặt hoàn toàn biến dạng đối diện với Kiều Nghệ và hổ mẹ. Khứu giác nhạy bén của zombie giúp nó ngửi được mùi hương của hai con hổ, nó đột nhiên hưng phấn hẳn lên, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè rồi duỗi hai tay màu xám xanh lao về phía bọn họ.
Không đợi nó đi được vài bước, một đòn nhũ băng trong suốt tỏa ra hơi lạnh đã đ.â.m trúng giữa hai đầu của nó, giải quyết nhanh gọn.
Đến khi Kiều Nghệ thấy zombie ngã xuống đất mới phát hiện ra tốc độ của con zombie này hình như nhanh hơn đám zombie bọn họ đã từng nhìn thấy lúc trước rất nhiều.
Bỗng nhiên, suy nghĩ của cô chợt lóe lên rồi đi về phía zombie, chỉ là còn chưa đi được vài bước, cô đã bị hổ mẹ ngăn lại.
Kiều Nghệ ngước mắt lên nhìn, thấy rõ ý định không đồng ý trong mắt hổ mẹ, cái đầu nhỏ tròn không nhịn được mà lắc lắc.
"Grừ..." Mẹ ơi, con chỉ đi qua xem một chút thôi, mẹ đừng lo!
Âm thanh gầm gừ vừa dứt, Kiều Nghệ đã vòng qua hổ mẹ tiếp tục tiến về phía zombie.
Lần này hổ mẹ không ngăn cản Kiều Nghệ nữa, có lẽ nó cũng có chút bất đắc dĩ mà tự mình lắc lắc đầu.
Ai da, đứa nhóc này đúng là ham vui.
Hổ mẹ không còn cách nào khác chỉ đành phải đi theo, muốn nhìn xem vì sao mà nhóc con nhà mình lại có thể cảm thấy hứng thú với loại quái vật hai chân bốc mùi hôi thối muốn tịt cả mũi hổ này, đó cũng đâu phải là đồ chơi đâu, hừm, nó vẫn nên nhìn thử một chút thì hơn.
Bọn họ càng tới gần zombie, mùi tanh hôi trên người nó càng nồng đậm chứ đừng nói đến khứu giác của Kiều Nghệ lúc này đã nhạy bén hơn con người rất nhiều, bốc mùi đến mức nhiều lần khiến cô buồn nôn.
Cô cắn răng chịu đựng, tỉ mỉ đánh giá con zombie một phen, phát hiện nó chẳng khác mấy con zombie khác là bao, ánh mắt của cô cuối cùng cũng rơi vào giữa hai đầu mày của con zombie nọ.
Lúc này nhũ băng đã hòa tan thành nước, cô có thể nhìn thấy rõ một lỗ m.á.u với đường kính khoảng 2 - 3 cm ngay giữa trán con zombie.
“Rống..."
Hổ mẹ không chịu nổi mùi hôi thối này nữa, thúc giục con non nhanh chóng rời đi.
Nhưng nó nghĩ như thế nào cũng không ngờ tới con non lại đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn mình rồi lộ ra ánh mắt chờ mong, thậm chí còn làm ra động tác bảo mình đóng băng con mồi.
Hổ mẹ: ???
Hổ không hiểu nhưng hổ thấy rất sốc.
Con ngoan, thứ này cũng không phải là món ngon vật lạ gì đâu, để mẹ dẫn con đi săn đồ ăn tươi sống.
Hổ mẹ trìu mến dùng móng vuốt vỗ nhẹ vào đầu con non.
Kiều Nghệ không hiểu vì sao hổ mẹ lại nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như vậy, cô lắc lắc đầu rồi tiếp tục khoa tay múa chân, hổ mẹ thông minh như vậy chắc chắn có thể hiểu được ý tứ của cô!
Nhưng cô lại không biết hổ mẹ mà mình coi là thông minh cứ ngỡ rằng cô đang coi zombie là thức ăn, mặt hổ mẹ cứng đờ vài giây rồi cúi đầu, miệng hổ ngoạm lấy cổ cô, xoay người định rời đi.