Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 222

Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:30:27
Lượt xem: 174

Mặc dù từ ghen tị này được dùng nhiều ở trong quan hệ nam nữ, nhưng bây giờ tình huống này cũng có thể dùng từ ghen tị để hình dung.

“Ngao Ngao thật hiểu biết.”

Nếu như không biết bé gái trước mặt này là một con hổ, anh thật sự cho rằng cô là một con người thật sự.

Không ngờ ở một mức độ nào đó, Thẩm Chi Hủ đã tới gần chân tướng hơn nhưng bản thân anh lại chẳng hề hay biết.

“Đúng vậy, ở trên thế giới này không có con hổ nào thông minh như tôi đâu.”

Tất nhiên, những điều này đều dựa vào kinh nghiệm từ đời trước.

Hai mắt Kiều Nghệ cong thành hình trăng lưỡi liềm, sau khi biết lý do vì sao Người đẹp ốm yếu cảm thấy không vui thì nàng an ủi: “Thật ra thì Người đẹp ốm yếu không cần phải ghen tị, Cố Hựu Kỳ có giỏi như thế nào thì cũng không thể giỏi bằng anh được.”

“Hả?” Thẩm Chi Hủ có hơi xúc động, anh muốn nghe cô sẽ khen mình như thế nào.

“Anh xem, Người đẹp ốm yếu là người có dị năng cấp 6, giỏi hơn Cố Hựu Kỳ rất nhiều đúng không?”

Thẩm Chi Hủ gật đầu, cô nói đúng.

“Hơn nữa Người đẹp ốm yếu còn biết rất nhiều thứ về dị năng, những chuyện này Cố Hựu Kỳ không biết, như vậy có phải rất giỏi không?”

Thẩm Chi Hủ tiếp tục gật đầu, mặc dù những thứ này đều dựa vào kinh nghiệm đời trước của anh, nhưng cũng coi như bản thân rất giỏi.

“Nếu kết hợp hai điều này lại với nhau thì có phải anh giỏi hơn Cố Hựu Kỳ chỉ biết một ít kiến thức về hoa cỏ không?”

Đúng vậy.

Thẩm Chi Hủ gật đầu lần nữa, nhờ sự khuyên giải của hổ trắng nhỏ, sự khó chịu không thể giải thích kia đã biến mất, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên ý cười, anh nhéo nhéo gò má mềm mại của hổ trắng nhỏ.

“Đúng vậy, Ngao Ngao biết thật nhiều thứ.”

Còn không phải sao.

Kiều Nghệ ưỡn thẳng bộ n.g.ự.c nhỏ bé của mình.

“Người đẹp ốm yếu vẫn chưa vui à?”

Thẩm Chi Hủ lắc đầu, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cảm thấy vừa rồi mình thật trẻ con, trước kia anh đâu có loại cảm giác khó chịu một cách vô cớ như vậy?

Anh vô thức liếc mắt nhìn hổ trắng nhỏ, cười bất lực.

“Được rồi, em mau ăn cơm đi, đợi một lát nữa chúng ta còn phải tiếp tục lên đường đó.”

“Vâng vâng.” Thật ra thì trong lúc an ủi Thẩm Chi Hủ, Kiều Nghệ cũng không quên ăn cơm, lúc này cô đã ăn xong hết rồi, cô đưa chiếc balo nhỏ ở trên lưng cho Người đẹp ốm yếu: “Đúng rồi, Người đẹp ốm yếu, bên trong có trái cây mà tôi đã hái, lát nữa anh có thể nếm thử.”

“Được rồi.” Thẩm Chi Hủ nhận lấy, cụp mắt, nhận lấy trái cây mà hổ trắng nhỏ mang về cho mình, hình như nó gọi là quả mâm xôi dại: “Ngao Ngao thích quả này à?”

“Cũng khá thích.”

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Bọn họ ăn cơm xong không bao lâu thì Cố Hựu Kỳ đã hạ lệnh xuất phát.

Công việc tiếp theo của bọn họ vẫn là tiêu diệt zombie, dọn dẹp chiến trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-222.html.]

Nửa tháng sau, đoàn người của bọn họ quay trở về căn cứ Hoài Long để nghỉ ngơi.

Lần hành động tiêu diệt zombie này kéo dài trong vòng một tháng, đối với Thẩm Chi Hủ và những người khác thì cũng có thu hoạch nhất định. Không kể tới việc bọn họ lấy được rất nhiều tinh hạch, hổ mẹ cũng thành công đột phá lên cấp 5, bước vào hãng ngũ động vật biến dị cấp 6.

Điều này khiến Kiều Nghệ rất vui, trong ngày hổ mẹ thăng cấp cô vẫn luôn ở bên cạnh hổ mẹ, muốn cọ một ít may mắn của hổ mẹ, Thẩm Chi Hủ nhìn thấy vậy thì cảm thấy buồn cười.

Khi đoàn đội trở về căn cứ Hoài Long, Lương Hoài Tiền còn cố tính tới đón mọi người.

Thẩm Chi Hủ không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, nên dẫn đám Kiều Nghệ đi vào căn cứ Hoài Long trước.

Cố Hựu Kỳ không ngăn được Thẩm Chi Hủ, chỉ có thể ở lại đó một mình nói chuyện khách sáo với Lương Hoài Tiền mấy câu.

Việc đầu tiên bọn họ muốn làm khi trở về căn cứ Hoài long là tới khu mua bán, đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ đi dạo ở khu mua bán với hình thái là một con người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khích, cô cũng thay đổi rất nhiều đồ chơi nhỏ thú vị, còn tiêu nhiều tinh hạch cấp 1 hơn.

Hành động tiêu xài hào phóng như vậy thu hút rất nhiều ánh nhìn ác ý, nhưng tất cả đều rối rít bỏ ý định khi thấy một con hổ trắng lớn giống như một vị thần ở bên cạnh cô bé xinh đẹp kia.

Mãi cho tới khi Kiều Nghệ đi dạo mệt mỏi thì Thẩm Chi Hủ mới thuê một căn phòng, sau đó mọi người quay trở về khu nhà ở.

“Cả nhà” vừa mới nghỉ ngơi không lâu thì Cố Hựu Kỳ đã tìm tới cửa.

Cố Hựu Kỳ mang khuôn mặt đầy bất lực khi bước chân vào nhà, giống như âm thầm tố cáo Thẩm Chi Hủ không tốt bụng khi bỏ rơi bọn họ vậy.

Thẩm Chi Hủ coi như không biết chuyện này.

Trái lại là Kiều Nghệ, cô vừa ngạc nhiên với tốc độ của Cố Hựu Kỳ, vừa nhìn anh ta với ánh mắt tò mò, muốn biết lần này anh ta tới đây là có chuyện gì.

Cố Hựu Kỳ ngồi rất lâu nhưng không thấy Thẩm Chi Hủ nói chuyện, mặc dù anh ta rất kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn của anh ta không bằng Thẩm Chi Hủ, chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng chủ động mở miệng nói: “Tiếp theo anh có dự định gì không?”

Dự định gì là dự định gì hả cha nội?

Ánh mắt nhìn Cố Hựu Kỳ của Kiều Nghệ chuyển tới người của Người đẹp ốm yếu, cô cũng rất muốn nghe suy nghĩ của anh.

“Dự định gì chứ?” Thẩm Chi Hủ nhấp một ngụm nước mật ong.

“Làn sóng zombie ở căn cứ Hoài Long đã được giải quyết rồi.”

“Rồi sao?”

Cố Hựu Kỳ có hơi tức giận, không phải người này rất thông minh à? Tại sao lại không hiểu mình nói bóng gió chứ?

Không được rồi, anh ta chỉ có thể nói thẳng vào vấn đề thôi: “Nguy cơ ở căn cứ Hoài Long đã được giải quyết, nhưng Hà Nguyệt Liên và Lâm Mậu Xuân vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Cho đến tận bây giờ anh ta vẫn không thể quên được dáng vẻ sống dở c.h.ế.t dở của Nhan Dục Chương khi được mình cứu ra ngoài, hơn nữa đám người đã chạy thoát đó không chừng lại đang lẩn trốn ở đâu đó, âm thầm làm các loại thí nghiệm vô nhân đạo kia.

Anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho bọn chúng được, anh ta phải trả thù cho Nhan Dục Chương, đây cũng là mục đích khi anh ta thành lập tiểu đội Báo Thù.

Đúng vậy!

Còn có Hà Nguyệt Liên nữa!

Kiều Nghệ nghĩ tới Dương Nhu Trinh thì đứng ngồi không yên, cô nhìn chằm chằm vào Người đẹp ốm yếu, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh.

Thẩm Chi Hủ cảm nhận được cái kéo nhẹ của cô bèn nhìn thuận thế nhìn sang, đối diện với ánh mắt mơ màng đầy mong chờ của hổ trắng nhỏ, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn, lòng cũng trở nên mềm nhũn.

Hổ trắng nhỏ của anh rất hiền lành, trước đó cô có ấn tượng rất tốt với Dương Nhu Trinh, tuy việc biến thành người có hơi bất ngờ, nhưng cũng nhờ tinh hạch của Dương Nhu Trinh mà cô mới có thể biến hình được, cô muốn báo thù cho Dương Nhu Trinh là điều hết sức bình thường.

Một khi đã như vậy, làm sao anh có thể không thỏa mãn cô chứ?

Loading...