Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:32:44
Lượt xem: 159
Người đàn ông bị mắng tái mét mặt, xấu hổ cười.
"Nhiệm vụ lần này của chúng ta đã thất bại, nếu không muốn bị trừng phạt thì bây giờ phải đuổi theo bọn chúng!”
Trái lại cô ta muốn nhìn xem bọn chúng đang định mang xác mãng xà khổng lồ đi đâu đây.
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nhau.
Không phải bọn họ sợ hãi người phụ nữ kia, cũng không phải sợ mệnh lệnh của cô ta mà là sợ sự trừng phạt mà người phụ nữ nhắc tới.
“… Được, chúng tôi sẽ đuổi theo ngay!”
Nói xong, đám người theo sát ngay sau.
Bởi vì kéo theo t.h.i t.h.ể của mãng xà khổng lồ nên hổ mẹ không sử dụng tốc độ của mình để quay về mà chậm rãi đi theo cây non mini. Nghe thấy tiếng động sau lưng truyền đến, nó lười biếng l.i.ế.m ria mép, hoàn toàn không để tâm đến hành động của đám thú hai chân kia.
(Kiều Nghệ: Hôm nay mẹ quá là đỉnh của chóp! Bắn tim!)
--
"Người đẹp ốm yếu ơi, tôi muốn đi tìm mẹ."
Kiều Nghệ ngồi đợi hổ mẹ đã hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy nó quay về, tâm trạng vốn khá bình tĩnh lập tức trở nên sốt sắng, lúc này cô đang tỏ vẻ đáng thương kéo những ngón tay mảnh khảnh tinh tế của Người đẹp ốm yếu, đôi mắt lam nhạt xinh đẹp của cô bị một lớp hơi nước bao phủ trông đáng thương vô cùng.
Trái tim Thẩm Chi Hủ đột nhiên mềm nhũn, anh dùng tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: “Được rồi, để tôi đi cùng em.”
Sau đó anh đứng dậy, định đưa cô bé con ra ngoài tìm con hổ trắng lớn nhưng bọn họ còn chưa đi được bao xa thì bóng dáng của con hổ trắng lớn đã xuất hiện trước mặt anh.
Hai mắt Kiều Nghệ sáng lên, cô vùng khỏi bàn tay của Người đẹp ốm yếu muốn vồ về phía hổ mẹ nhưng sau khi nhìn rõ phía sau lưng hổ mẹ có gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt hẳn đi, liên tục lùi về phía sau đến khi đập lưng vào đùi của Người đẹp ốm yếu.
"Ngao Ngao?”
"Rắn... Có con rắn to lắm..."
Ngoài việc Kiều Nghệ có hơi sợ chó ra thì loài động vật mà cô sợ hãi nhất chính là mấy loài bò sát như rắn này, bây giờ lại tự nhiên nhìn thấy một con rắn khổng lồ có cái đầu to bằng cái đầu xe khiến cô sợ đến mức tim gan lộn tùng phèo, không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại ôm lấy đùi Người đẹp ốm yếu, sau đó thuần thục chui vào trong n.g.ự.c anh.
Thái độ của cô làm cho Thẩm Chi Hủ có hơi sững sờ, cảm thấy cô bé con trong lòng mình hơi tụt xuống thế là tay nhanh hơn não kéo người cô lên rồi ôm chặt vào lòng. Ngay sau đó, cổ anh chợt bị siết chặt, hai tay của hổ trắng nhỏ đang choàng lấy cổ anh, cơ thể hơi chút mũm mĩm dường như đang run rẩy.
Run rẩy?
Thẩm Chi Hủ đột nhiên tỉnh táo lại, nhíu mày nhìn hổ trắng nhỏ trong lòng nhưng chỉ nhìn thấy chỏm tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu của cô.
“Ngao Ngao, em bị làm sao vậy?"
"Rắn, có con rắn to lắm..."
Kiều Nghệ vùi mặt vào vòng tay của Thẩm Chi Hủ, trong đầu chỉ toàn những hình ảnh vừa rồi cô nhìn thấy, cái đầu mãng xà to bằng cái đầu xe, vảy đen phủ kín khắp người, những hình ảnh đó khiến dạ dày cô đảo lộn, suýt nữa thì nôn hết cả bún ốc vừa ăn ra.
Thẩm Chi Hủ thật sự cảm thấy cô bé con trong vòng tay mình đang run rẩy bèn ngước mắt lên nhìn, chợt thấy một con mãng xà biến dị còn to hơn con mãng xà khổng lồ trước tận thế hàng chục lần thì trong lòng hiểu ra. Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng cô.
"Ngao Ngao đừng sợ, nó c.h.ế.t rồi mà."
Đương nhiên Kiều Nghệ biết con mãng xà kia đã c.h.ế.t nhưng cô vẫn rất sợ, chỉ mới nhìn thấy nó thôi mà cô đã thấy ghê tởm không chịu đựng nổi bèn tiếp tục vùi mặt vào trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu, dù anh có nói gì cũng không chịu ngẩng đầu lên nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-230.html.]
Thẩm Chi Hủ cũng cảm nhận được nỗi sợ tận xương tủy của hổ trắng nhỏ, nhìn con hổ trắng lớn từ tốn đi tới mà bất lực giải thích: "Đại Bạch à, Ngao Ngao sợ rắn.”
Sợ rắn?
Nhóc con vậy mà lại sợ rắn á?
Hổ mẹ thoáng trầm tư suy nghĩ đôi chút, nhìn vào bóng lưng của nhóc con sau đó lại nhìn sang cây non mini đang kéo xác c.h.ế.t của con mãng xà biến dị cách đó không xa rồi gầm lên một tiếng.
Cây non mini không hiểu ra sao bèn ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Bỏ xác mãng xà ở lại đó đã, mi đến đây trước đi.”
Cuối cùng vẫn là Thẩm Chi Hủ không thể nhìn nổi dáng vẻ ngờ nghệch của nó bèn mở miệng nói.
Cây non mini hiểu ra, vui vẻ thả xác con mãng xà biến dị xuống.
Ais, mệt c.h.ế.t cây rồi!
Nếu không phải vì nó biết những người này thích ăn thịt của động vật biến dị thì nó chẳng hơi đâu kéo cái thứ to đùng này về cả quãng đường như vậy đâu!
Chẳng qua là...
Cây non mini tò mò nhìn con hổ trắng nhỏ.
Hổ trắng nhỏ bị làm sao vậy nhỉ?
Bình thường cứ hễ mỗi lần gặp nhau là cô ấy đều tới khen ngợi mình mà, sao hôm nay lại chưa thấy đến vậy?
Cây non mini có chút khó chịu nhưng vẫn lạch bà lạch bạch chạy tới, đưa viên tinh hạch của con mãng xà biến dị cho anh chàng thần c.h.ế.t nào đó.
Thẩm Chi Hủ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra viên tinh hạch này là tinh hạch hệ băng cấp 6, chỉ to cỡ một quả trứng cút nhưng lại ẩn chứa một nguồn năng lượng dồi dào, rất thích hợp với hổ trắng lớn đã thức tỉnh dị năng hệ băng.
"Mình mi xử lý nó à?"
Cây non mini lắc cành cây rồi chỉ vào con hổ trắng lớn, sau đó lại chỉ vào chính nó.
Thẩm Chi Hủ lập tức hiểu được con mãng xà biến dị này là do bọn họ cùng nhau giải quyết.
Anh nhận lấy viên tinh hạch to cỡ quả trứng rồi đưa cho hổ trắng lớn: “Tinh hạch hệ băng rất thích hợp với mi.”
Đợi đến khi con hổ trắng lớn ngậm lấy viên tinh hạch thì Thẩm Chi Hủ lại quơ lòng bàn tay rộng lớn vào khoảng không, vài viên tinh hạch không thuộc tính cấp 4 nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó anh đặt vào trong chậu hoa mà cây non mini đã chuẩn bị sẵn.
"Ta chỉ có chừng đó tinh hạch cấp 4 mà thôi, mi cứ dùng tạm trước đi, sau này ta sẽ cho mi thêm tinh hạch mới."
Bởi vì bọn họ đã cùng nhau xử lý con mãng xà nên tinh hạch thu được cũng một nửa là của cây non mini, Thẩm Chi Hủ có thể phân biệt rõ ràng nên đã cho cây non mini thứ mà nó xứng đáng.
Cây non mini nghe thấy anh nói vậy thì sung sướng hoa tay múa chân.
Lúc này Kiều Nghệ cũng đã bình tĩnh lại, lén lút ngẩng đầu lên liếc nhìn hổ mẹ ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy tinh hạch to cỡ bằng quả trứng lại chợt hâm mộ không thôi.
"Mẹ thật là tuyệt vời."
Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, rõ ràng là vẫn chưa hồi phục khỏi cơn sợ hãi khi phải đối mặt với con mãng xà biến dị.
Khi hổ mẹ nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của nhóc con thì niềm vui lúc g.i.ế.c con mãng xà biến dị đã tiêu tan gần hết, nó hiếm khi nhổm người lên, móng vuốt dày nặng bám vào eo của Thẩm Chi Hủ, cái đầu lớn nhẹ nhàng xoa sườn mặt của nhóc con dường như đang an ủi.