Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:41:55
Lượt xem: 176
“Em đã từng nghĩ tới việc sử dụng dị năng của mình lên những mũi tên chưa?”
“Hả?” Kliều Nghệ sửng sốt.
Thẩm Chi Hủ thấy cô có vẻ không hiểu thì kiên nhẫn giải thích: “Em còn nhớ con bạch tuộc to lớn mà chúng ta đã gặp không?”
“Tôi nhớ tôi nhớ!”
Hương vị của con bạch tuộc đó qua thật rất ngon, cho đến giờ cô vẫn không thể quên được!
“Lúc đó em nhớ tôi đã làm gì không?”
“Tất nhiên là có rồi, lúc đó Người đẹp ốm yếu đã b.ắ.n trúng mắt của bạch tuộc!”
Khi đó Người đẹp ốm yếu trông rất uy phong, khiến đám người Trình Dao cũng kinh ngạc!
“Đúng vậy, nhưng theo lý mà nói, mũi tên không thể nào đ.â.m thủng làn da dày của con bạch tuộc to lớn đó được, là tôi đã dùng sức mạnh không gian của mình lên trên mũi tên, nên mới đ.â.m thủng được da của con bạch tuộc khổng lồ, làm nó bị thương nặng.”
Kiều Nghệ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra là như vậy.”
“Cho nên em có thể thử sử dụng dị năng của mình lên trên mũi tên, như vậy có thể khiến zombie cao cấp bị thương nặng.”
“Tôi hiểu rồi.” Vẻ mặt của Kiều Nghệ trở nên nghiêm túc, nói: “Cảm ơn Người đẹp ốm yếu đã nhắc nhở.”
Nhưng mà…
Nên sử dụng dị năng nào…
Cô phải nghiên cứu một cách cẩn thận mới được.
Dị năng của cô rất kỳ lạ. chuyện bổ sung dị năng này không thể nóng vội được.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy rất bất lực, khẽ nhéo má cô một cái: “Em còn khách sáo với tôi như vậy?
Kiều Nghệ cười khúc khích, một tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Người đẹp ốm yếu, vùi đầu vào trong n.g.ự.c anh giống như thường lệ, khuôn mặt còn khẽ cọ cọ vào người anh.
“Ôi, đừng giận tôi mà.”
Kiều Nghệ vừa nói xong, không đợi Người đẹp ốm yếu phản ứng lại, cô nhanh chóng rời khỏi n.g.ự.c anh, tiếp tục chuyên tâm luyện tập b.ắ.n cung.
Thời gian trôi đi từng chút một, mũi tên đã bị Kiều Nghệ b.ắ.n hết sạch, không có cách nào khác cô đành phải nói với cây non mini, lợi dụng cành cây linh của nó hoạt thu mũi tên đang cắm ở bên cạnh những con zombie mà không để chúng phát hiện.
Về phần những mũi tên ở người zombie cũng bị cây non mini xấu xa rút xuống, sau đó dùng cành quăng bọn chúng một cái, lúc ngã xuống thì nằm thành hình chữ X.
Tiếp đó, nó học theo loài người, dùng hai cành cây làm thành dáng vẻ đang chống nạnh, giống như đang rất đắc ý.
Kiều Nghệ thấy vậy không nhịn được cười: “Cây nhỏ à, lúc trước ở thành phố Hồng Diễn sao không thấy mày hoạt bát như vậy?”
Cây non mini đột nhiên cứng đờ, nó nhớ những ngày tháng luyện tập khó khăn gian khổ ở thành phố Hồng Diễn trước đó thì ỉu xìu.
“Đúng vậy, Tiểu Thụ Miêu càng ngày càng thông minh.” Thẩm Chi Hủ gật đầu tán đồng.
Cây non mini hiếm khi được thần c.h.ế.t khen ngợi, bắt đầu đắc ý, thậm chí còn bày ra mấy chữ.
[Đúng vậy.]
[Không nhìn xem cây này là ai?]
Kiều Nghệ: “…”
Thẩm Chi Hủ: “…”
“Cái cây thúi này, nói mày mập mày còn lên mặt à?” Kiều Nghệ liếc mắt nhìn.
[Không nghe không nghe.]
[Vương bát tụng kinh.]
Cô bắt đầu nhớ cái cây mù chữ trước đó.
Một đoạn nhạc đệm đi qua, Kiều Nghệ tiếp tục luyện tập khả năng chính xác của mình, cho tới khi cô dùng cung Phản Khúc b.ắ.n trúng một con zombie, cô vui sướng nhào vào trong n.g.ự.c của Người đẹp ốm yếu.
“Ha ha, tôi thành công rồi! Người đẹp ốm yếu tôi thành công rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-273.html.]
Thẩm Chi Hủ thuận thế ôm lấy hổ trắng nhỏ, trên mặt lộ ra ý cười.
“Ừm, Ngao Ngao giỏi lắm.”
Hổ mẹ cũng đi tới, đầu hổ to lớn nhẹ nhàng cọ cọ lên hông hổ con, không ngờ lại chọc cho nhóc con ngứa ngáy, bật cười khúc khích. Cô muốn đứng dậy nhưng bởi vì không đứng vững nên phải bám vào người Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ bối rối, có lẽ nó không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nên khẽ cau mày, dùng chân gãi gãi tai mình.
Kiều Nghệ liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy bản thân sắp bị mama mình biến thành một đứa trẻ đáng yêu, lúc này cô lập tức bỏ tay khỏi Người đẹp ốm yếu, nhào vào n.g.ự.c của hổ mẹ, ôm cổ cọ cọ thật mạnh.
Mama, mẹ thật là đáng yêu!”
Đáng yêu?
Hổ mẹ cái hiểu cái không, đầu hổ cũng khẽ gật gật.
Cây non mini cũng không chịu cô đơn lạch bạch chạy tới.
[Tôi thì sao?]
“Mày là đồ ngốc.” Kiều Nghệ cười hì hì đáp lại.
Cây non mini: “…”
Cô mới là đồ ngốc!
Cả nhà cô đều là đồ ngốc!
Cây non mini tức giận, ngay dưới mí mắt của vị thần c.h.ế.t nào đó nó vươn những cành cây mảnh khảnh dũng cảm chọc chọc vào má của hổ trắng nhỏ, sau đó “vèo” một tiếng nhanh chóng thu cành về.
Thẩm Chi Hủ không hề tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.
Kiều Nghệ cũng không thèm quan tâm, dù sao chỉ là một cú chọc rất nhẹ, điều đó cho thấy cây non mini cũng rất có chừng mực.
Kiều Nghệ ôm hổ mẹ một lúc lâu, cho đến khi hổ mẹ không chịu nổi nữa, móng vuốt thật dày đẩy cái tay đang làm loạn của cô ra. Lúc đó Kiều Nghệ mới đứng dậy, tiếp tục luyện tập cung Phản Khúc đối với đám zombie ở cách đó không xa.
Chạng vạng tối, chân trời sáng lên ánh nắng chiều đỏ rực, Kiều Nghệ cuối cùng cũng giải quyết được con zombie cuối cùng.
Cô luyện tập mấy tiếng đồng hồ, mặc dù không b.ắ.n phát nào trúng phát đó nhưng b.ắ.n mười lần thì có bảy lần thành công, kết quả như vậy cũng khiến cô rất hài lòng.
Thẩm chi Hủ cũng không tiếc lời khen ngợi của mình, làm hổ trắng nhỏ vui như nở hoa trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bởi vì phấn khích mà đỏ bừng, chọc cho Thẩm Chi Hủ không nhịn được mà nhéo nó vài lần.
Tâm trạng của Kiều Nghệ rất tốt, nên cũng không so đo với anh, cô khẽ ngâm nga một bài hát, nhìn cây non mini thuần thu hồi tinh hạch và mũi tên.
“Cây nhỏ quả thật rất tuyệt vời.” Kiều Nghệ cảm thấy cây non mini đúng là một người bạn tốt, có thể g.i.ế.c zombie, còn có thể dọn dẹp chiến trường!
Cô cất mũi tên đi, mới với cây non mini: “Tao không cần tinh hạch, Tiểu Thụ mày cầm đi.”
Cây non mini cũng không khách sáo với nàng, vèo vèo mấy cái đã hấp thụ tinh hạch xong, sau khi hài lòng nó quyết định không giận cô vì chuyện mắng nó là đồ ngốc nữa.
***
“Vù vù…”
Tiếng gầm rú của trực thăng vang lên trên không trung, thu hút rất nhiều loài chim biến dị, nhưng không chờ những loài chim biến dị này đ.â.m vào thì cơ thể to lớn của nó đã bị sấm sét màu làm làm cho nổ tung, cả người cháy đen, rơi thẳng xuống dưới.
Không chỉ như vậy, còn có những nhũ băng tỏa ra hơi lạnh, lưỡi d.a.o màu vàng sắc bén, gai có màu vàng đất,… bay ra từ ba chiếc trực thăng, đánh cho những con chim biến dị kia không kịp trở tay.
Chỉ một lát sau, những con chim biến dị đã bị đủ các loại công kích dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Hựu Kỳ thu hồi dị năng của mình, nặng nề thở ra một hơi: “Đây là đợt chim biến dị thứ mấy rồi?”
Bọn họ đã nghỉ suốt một ngày, rạng sáng ngày hôm sau lên đường trong trạng thái hết sức sảng khoái, không ngờ máy bay trực thăng vừa cất cánh chưa được một tiếng đồng hồ thì âm thanh cánh quạt đã thu hút đám chim biến dị. Nhờ sự nhắc nhở của Thẩm Chi Hủ nên cả bọn không gặp nguy hiểm gì quá lớn, chỉ là có quá nhiều chim biến dị, không thể đếm được đây là làn sóng thứ bao nhiêu.
Vẻ mặt Sở Thiên cũng trở nên khó coi, nặng nề đáp lại: “Làn sóng thứ bảy rồi.”
“Đáng chết, sao ở đây nhiều chim biến dị như vậy chứ?” Cố Hựu Kỳ nghĩ tới sự tấn công của loài chim biến dị này, nhưng lại không lấy được tinh hạch của bọn chúng thì không khỏi cảm thấy đau đớn: “Tổn thất lớn quá, tổn thất lớn quá, tinh thạch ơi, lãng phí bao nhiêu là tinh hạch rồi!”
Cây non mini đồng cảm, gật gật một cái cành của mình.
Đáng tiếc là ngoại trừ Kiều Nghệ không có người nào phát hiện ra được động tác nhỏ này của nó.
“Bao lâu nữa thì chúng ta tới căn cứ Đông Nam?” Thẩm Chi Hủ mở miệng hỏi.
“Nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra thì hơn ba tiếng nữa chúng ta sẽ tới.” Sở Thiên trả lời.