Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 368
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:29:47
Lượt xem: 137
Trần Tống bắt đầu nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, bọn anh Thẩm vẫn chưa trở về ạ?”
“Đang ở trên đường rồi.” Sở Thiên nói tới đây thì thở ra một hơi, lúc này gã thật sự hy vọng Cố Hựu Kỳ có mặt ở đây, để nghe gã phàn nàn về Thẩm Chi Hủ.
“Như vậy cũng tốt.”
“Ừm, cậu chuẩn bị cơm tối đi.” Sở Thiên nói.
“Vâng vâng.”
Bọn họ đang sôi nổi chuẩn bị cơm tối, thì bên phía đám Lâm Phi dưới sự giúp đỡ của máy định vị đã phong tỏa được vị trí của họ, có một nhóm người đang ngồi trên xe quân sự cỡ lớn, hung dữ đi về nơi bọn Ninh Tuyết đang ở .
Lâm Phi ngồi ở trên xe, cười toe toét: “Ở đó có hơn một trăm dị năng giả cấp 6, hahaha, không ai có thể làm được điều này cả.”
“Cô cảm thấy chúng ta huy động quá nhiều nhân lực à?” Hình Thiến nhìn cô ta.
“Chậc, coi như tôi chưa nói gì.” Lâm Phi nhún vai.
“Lâm Phi, cô đừng có coi thường nhiệm vụ lần này, cô đã quên Âm Phục thất bại như thế nào rồi sao? Lúc đó gã cũng mang theo hàng trăm con nhện biến dị!” Dương Nhã vẫn còn nhớ chuyện Lâm Phi và Hình Thiến đối đầu với nhau nhưng lại lôi mình vào: “Nói cách khác, cô cảm thấy mình có thể hơn được tên Âm Phục quái dị nuôi nhện biến dĩ được à?”
Vẻ mặt Lâm Phi đột nhiên trở nên khó coi, đôi môi ẩm ướt tô son khẽ run, rõ ràng là bị Dương Nhã làm cho tức giận. Cô ta liếc nhìn bọn họ, cuối cùng ngậm miệng không nói gì.
Dương Nhã mỉm cười.
Lâm Phi, ai bảo cô xem thường tôi, còn tưởng rằng bản thân mình là thứ gì chứ?
...
“Hửm? Đây là thứ gì?” Văn Tín ăn cơm xong, vừa định đứng dậy múc một chén canh nóng để làm ấm người, lại phát hiện có một vật nhỏ hình tròn rơi ra từ quần áo của mình. Anh ta cầm lên xem, phát hiện mình hoàn toàn không biết món đồ này.
Tiếng lẩm bẩm của anh ta đã thu hút sự chú ý của những người khác, Kha Hán chỉ là tùy ý liếc qua, đang chuẩn bị quay đi chỗ khác, có điều sau khi ý thức được vật hình tròn đó là thứ gì thì lập tức quay đầu lại, vội vàng đi tới bên cạnh Văn Tín, cầm lấy vật ở trong tay anh ta.
Hành động này của Kha Hán khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Đội trưởng Kha có chuyện gì vậy?” Văn Tín nhìn Kha Hán, trong lòng có dự cảm xấu.
“Vật này anh lấy ở đâu?” Kha Hán nghiêm túc hỏi.
“À, nó rơi xuống từ trên quần áo của tôi.”
“Cái gì? Làm sao điều đó có thể xảy ra được!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Kha Hán, cậu biết vật này?” Sở Thiên cau mày, hỏi ra nghi vấn của tất cả mọi người.
“Tôi biết! Đây chính là máy định vị cỡ nhỏ! Tại sao trên quần áo của anh lại có vật này?”
Văn Tín còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Tống đã ý thức được sự điều khó hiểu cứ lởn vởn ở trong lòng mình xuất phát từ đâu.
“Chết rồi!” Trần Tống hét lên: “Máy định vị này chắc chắn là đám người Lâm Phi động tay động chân!”
Hôm nay, bọn họ chỉ tiếp xúc với đám người Lâm Phi, nên chỉ có thể là họ!
Ý thức được điều này, vẻ mặt Trần Tống đột nhiên trở nên khó coi, ngay cả vẻ mặt Ninh Tuyết cũng trắng bệch.
“Đáng chết! Chúng ta nhanh chóng rút lui thôi!”
Dù đám Lâm Phi là ai thì chỗ này của bọn họ đã bại lộ, không thể ở lại đây lâu hơn nữa!
Chỉ tiếc Sở Thiên nhận ra điều này quá muộn, nhóm người kia đã vây xung quanh bọn họ, theo lệnh của Hình Thiến, những người có dị năng cấp 6 đã bắt đầu hành động.
***
Khi quả cầu lửa thiêu đốt phát nổ trên nóc tòa nhà nơi bọn Sở Thiên dừng chân, lúc bọn họ phát hiện ra được thì đã quá muộn để rời đi, kẻ địch đã bắt đầu tấn công.
"Ninh Tuyết bên ngoài có bao nhiêu người?!" Sở Thiên lớn tiếng hỏi.
Mặt Ninh Tuyết tái nhợt phóng ra tinh thần lực, lại phát hiện ra ngoại trừ các loại dị năng tấn công tới đây, thì cô ấy không thể cảm nhận được số lượng người ở phía bên kia!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-368.html.]
Sao lại thế này? !
Ninh Tuyết không thể tin mà thử lại lần nữa, nhưng vẫn không cảm nhận được bên kia có bao nhiêu người!
"Xin lỗi, tinh thần lực của tôi không cảm nhận được! Một trong số họ có dị năng có thể phong tỏa tinh thần lực nhận thức của tôi."
"Đáng chết!" Sở Thiên mắng một tiếng: "Dị năng giả hệ sương mù ra trận, lợi dụng sương mù làm rối loạn tầm nhìn của chúng. Chúng ta xông ra ngoài thôi!"
"Dạ!"
Trong số đó, chỉ có một dị năng giả hệ sương mù là Ngũ Côn, người đã được thăng lên cấp 5 trong trận chiến vừa qua, tới giờ phút quan trọng này, anh ta nghiến răng tung ra chiêu cuối của mình. Một mảng sương mù dày đặc tràn ngập trong không khí.
Bọn Sở Thiên nhân cơ hội này lao ra khỏi nhà, sương mù che khuất tầm nhìn của kẻ địch, song cũng chặn tầm nhìn của bọn họ. Tuy nhiên dưới sự nhắc nhở cẩn thận của Ninh Tuyết, bọn họ đã rút lui từng bước một về phía sau, tạm thời không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
"Chậc, chút tài mọn." Lâm Phi bĩu môi, điên cuồng quay cổ tay, lưỡi d.a.o màu xanh lơ bay ra, sau khi vọt vào sương mù, nhanh chóng hóa thành một cơn lốc màu xanh lơ, hoàn toàn xua tan sương mù dày đặc đã che lấp bọn họ.
Mắt Ngũ Côn trợn to vì hoảng sợ, vội vàng hấp thụ nhiều tinh hạch cấp thấp trong tay để hồi phục dị năng, song song đó hơi thở của anh ta trầm xuống lại phóng ra một lượng lớn sương mù dày đặc.
Lúc sương mù dày đặc bị cơn lốc màu xanh lơ thổi bay, Ninh Tuyết vốn đang căng thẳng lại nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc.
Lâm Phi!
Thực sự là Lâm Phi!
Hai mắt Ninh Tuyết đỏ bừng lên tức giận, nghĩ tới mình nhất thời xúc động nảy ra thiện tâm hại bọn họ bị kẻ địch truy đuổi và chặn đường.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn thoáng qua, vừa thận trọng lùi lại phía sau, vừa đối mặt với những đồng đội đang phóng dị năng bừa bãi trong sương mù dày đặc, cô ấy cắn chặt răng, tinh thần lực cấp 6 của cô hóa thành những cây kim vô hình bay vụt khỏi sương mù.
Trong đó có mấy chục cây kim tinh thần được cô ấy b.ắ.n vào nơi vừa nhìn thấy Lâm Phi.
Đám người Lâm Phi không ngờ là Ninh Tuyết lại còn chiêu này, đến khi kim tinh thần lực đ.â.m vào não thì mới cảm nhận được đau đớn thật sự.
"A—!!!"
Nhiều dị năng giả bị kim tinh thần tấn công đã phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Người chịu nhiều đau đớn nhất là Lâm Phi đang che trán lại.
"Mẹ nó, con khốn Ninh Tuyết, xem tao g.i.ế.c mày thế nào!" Lâm Phi cười khẩy, cơn lốc màu xanh lơ mù quáng quét về phía sương mù dày đặc trước mặt.
Lâm Phi là dị năng giả cấp 6, thậm chí còn mạnh hơn cả Ngũ Côn, vì thế dưới đòn tấn công mạnh mẽ của cô ta, dù Ngũ Côn có phóng ra sương mù dày đặc như thế nào cũng sẽ bị cơn lốc màu xanh lơ cuốn đi.
Nhìn thấy sắc mặt Ngũ Côn sắc mặt tái nhợt, Sở Thiên vội vàng hét lên: "Ngũ Côn, dừng lại, bảo toàn lực lượng!"
Dù Ngũ Côn có không lòng đến đâu cũng đành nuốt xuống vị tanh ngọt sắp tràn khỏi cuốn họng, thấp giọng đồng ý.
Không có sương mù dày đặc cản trở, bọn Sở Thiên nhìn thấy đám dị năng đang bao vây họ ở giữa.
Nhân số ít nhất là một trăm người, và mỗi người đều là dị năng giả cấp 6.
Nhóm của họ lên đường chỉ có khoảng năm mươi người, phần lớn đều là dị năng giả cấp 5, trông có vẻ hôm nay sẽ là một trận chiến khó nhằn.
Thấy vậy Sở Thiên không còn kiêng kỵ gì nữa mà phóng ra hơi thở dị năng giả cấp 7 của mình, sương mù đen dày đặc bao quanh như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt mà công kích vào nhưng người này.
Bất cứ ai bị sương đen dính vào dù là chỉ một chút cũng sẽ bị ăn mòn một mảng lớn m.á.u thịt ngay lập tức, chỉ còn lại xương trắng.
"Dị năng giả hệ ăn mòn cấp 7! Tránh ra! Mọi người mau tránh ra! Tránh không được thì dùng dị năng biến thành tấm khiến chống cự!" Hình Thiến vừa lớn tiếng ra lệnh vừa phóng màn nước ra để chặn lại sương mù đen hệ ăn mòn.
Có nhắc nhở của Hình Thiến, dị năng giả cấp 6 luống cuống tay chân biến dị năng của mình thành một tấm khiên để chặn lại công kích của sương mù đen.
Cùng lúc đó, bọn Kha Hán đã ra tay.
Đủ loại dị năng cùng nhau bay lên, cảnh tượng kia trông vô cùng hoành tráng.
"A!"
Khi dị năng giả tốc độ bên cạnh Trần Tống bị một quả cầu lửa đánh vào bụng, vẻ mặt đau đớn kia khiến đôi mắt của Trần Tống trừng lên biến thành màu xanh lục đậm. Cậu ta gầm nhẹ một tiếng, đồng thời chiếc quần ở phần thân dưới cũng bị cái đuôi căng cho rách nát, sau đó vừa trị liệu vết thương cho dị năng giả tốc độ ở bên cạnh, vừa lấy cái đuôi rắn dày nặng màu xanh lục đậm của mình càn quét những dị năng giả cấp 6 ở xung quanh.