Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 369
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:30:06
Lượt xem: 131
"Trời ơi, cái gì thế này?!"
"Quái vật! Ở đây có quái vật!"
"A a a a a a! Giết nó! Giết nó!"
Cái đuôi rắn dày nặng màu xanh lục xuất hiện khiến các dị năng giả cấp 6 loạn cào cào một trận, hiển nhiên Hình Thiến cũng bị thu hút. Nhưng khi cô ta nhìn thấy trạng thái người rắn của Trần Tống thì đôi mắt lại chợt lóe sáng!
Cô ta nhớ ra, có một người phụ nữ tên Hà Nguyệt Liên trong viện nghiên cứu, rất thích loại sản phẩm thí nghiệm được cải tạo từ con người và động vật này!
Boss cũng thích sự cải tạo này của Hà Nguyệt Liên, tiếc là căn cứ Đông Nam đã bị phá hủy và Hà Nguyệt Liên cũng đã chết. Nhưng xem ra bây giờ, sản phẩm thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên rõ là vẫn còn sống!
Có điều, thế nào mà người tên Trần Tống này lại có thể tự do biến đổi giữa đuôi rắn và chân người vậy?
Bỗng Hình Thiến nhận ra nếu bắt tên Trần Tống này về nhất định sẽ làm cho Boss vui vẻ, cô ta vọt tới bên Trần Tống mà không cần suy nghĩ. Dị năng hệ thủy cấp 7 bộc phát, những sợi xích nước lao về phía Trần Tống như một con rắn linh hoạt.
Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, Trần Tống cúi đầu nhìn thấy dị năng hệ thủy hóa thành xiềng xích, đồng tử cậu ta đột nhiên co rút lại.
“Cút!” Cậu ta lấy sức vùng vẫy, khiến cho đuôi rắn màu xanh lục đậm rơi ra từng mảng vảy lớn dính máu.
"Tiểu Tống!"
Hai mắt Ninh Tuyết như muốn nổ tung khi nhìn thấy tình hình bên phía Trần Tống.
Không được, không thể để bọn họ bắt Tiểu Tống đi!
Cô ấy đã hứa với chị Thư Nguyệt sẽ bảo vệ Tiểu Tống thật tốt!
Vừa lo lắng lại vừa tức giận khiến Ninh Tuyết bùng nổ tất cả dị năng trên người. Khi tất cả kẻ địch đến gần cô ấy đều bị tinh thần thực tấn công, đầu óc đau nhức kịch liệt, có kẻ không chịu nổi, đầu đã nổ tung thành những bông hoa đẫm máu.
Hình Thiến cũng cảm thấy đầu mình đau nhói, những sợi xích nước trói buộc Trần Tống mất đi sự khống chế của Hình Thiến chợt biến thành một vũng nước trong.
Trần Tống nhân cơ hội này, dùng cái đuôi dày nặng của mình quét qua bụng Hình Thiến.
Hình Thiến không kịp chuẩn bị đã cuốn bay đi, bay thẳng ra xa mấy mét rồi mới rơi xuống đất, cô ta ôm n.g.ự.c phun ra một ngụm m.á.u đặc sệt.
"Chết tiệt!"
Đã lâu rồi Hình Hiến không có bị thương nặng như vậy, cô ta cắn răng bò dậy lạnh lùng nhìn Trần Tống và Ninh Tuyết.
"Chị Tuyết! Chị có sao không?" Trần Tống lập tức đỡ Ninh Tuyết đang lảo đảo sắp ngã, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, dị năng hệ chữa lành đang phóng lên người cô một cách tuyệt vọng.
"Tiểu Tống, đừng lãng phí dị năng của cậu, tôi chỉ mới cạn kiệt dị năng thôi."
Lần đầu tiên Ninh Tuyết cảm nhận được cạn kiệt dị năng là đau đớn như vậy, đầu đau nhức nhối không nói, thậm chí cả người cũng mềm nhũn, bây giờ chỉ cần một thường thôi cũng g.i.ế.c được cô ấy.
Nhận ra chuyện này, Ninh Tuyết cắn môi dưới.
Sự bùng nổ vừa rồi của cô ấy đã tạo cho bọn Kha Hán nhiều cơ hội để phản công, đội hình trăm người lúc đầu bị đòn phản công của họ đánh hạ chỉ còn lại vài chục người, nhưng họ...
Nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc nằm vô hồn trên mặt đất, môi dưới của Ninh Tuyết suýt nữa đã bị cô cắn nát.
Là lỗi của mình!
Tất cả là lỗi của mình!
Mắt Ninh Tuyết đỏ lên, rút ra con d.a.o găm bên thắt lưng, cô nghiến răng muốn vật lộn với những kẻ đánh lén c.h.ế.t tiệt kia, rồi lại bị Trần Tống nắm chặt cánh tay cô lại.
"Chị Tuyết! Bình tĩnh! Chị như vậy chỉ khiến mình tặng mạng cho bọn chúng thôi!"
"Nhưng……"
"Đừng nhưng! Tôi hỗ trợ các người, Trấn Tống cậu đưa Ninh Tuyết đi hồi phục dị năng đi!"
Sở Thiên vẫn luôn chú ý tới tình huống của họ bên này, lúc này gã vừa tiêu diệt năm nhóm dị năng giả cấp 6, đã nhanh chóng di chuyển tới đây.
"Anh Sở, anh có sao không?" Nhìn thấy sắc mặt Sở Thiên tái nhợt, Trần Tống cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi còn có thể chịu được, cậu đưa Ninh Tuyết trốn đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-369.html.]
"Dạ!" Mặc dù Trần Tống cũng đành dạ một tiếng khô khốc.
Trần Tống kéo Ninh Tuyết tránh khỏi công kích của kẻ địch, đuôi rắn màu xanh lục đậm cũng không có rảnh rỗi, thỉnh thoảng quất mạnh mấy cái để làm gián đoạn đòn tấn công của kẻ địch.
Hình Thiến và bọn Lâm Phi hội hợp.
Ngoại trừ Dương Nhã là dị năng giả không có tính công kích, thì nhóm họ đã là dị năng giả có cấp độ cao nhất trong nhóm người này.
"Không thể như vậy mãi được, phải xử lý dị năng giả cấp cao trước, mấy tên nhỏ nhoi còn lại cũng sẽ tự gãy!" Hình Thiến lạnh giọng nói.
"Nói thì dễ rồi, cô đi ra xử lý tên hệ ăn mòn cấp 7 kia đi!" Lâm Phi trợn mắt khinh thường nhìn Hình Thiến.
"Cô……"
"Được rồi, được rồi, các cô đừng cãi nữa, để tôi xem, hai người cùng nhau xử lý tên hệ ăn mòn cấp 7 đó!” Hà Vân Trân không kiên nhẫn nhìn các cô cãi tới cãi lui xua tay nói.
"Đúng vậy, không phải hai người mạnh lắm sao, hai cô ra xử lý tên đó là được!" Dương Nhã lập tức phụ họa theo.
Tức thì mặt của Hình Thiến và Lâm Phi đều cứng đờ, họ muốn nói thêm gì đó lại bị Hà Vân Trân và Dương Nhã đẩy ra ngoài.
"Cố lên! Nếu thành công, nhất định tôi sẽ nói mấy câu tử tế cho hai cô trước mặt Boss!
Hình Thiến và Lâm Phi bị đẩy loạng choạng, suýt chút đã bị người phe mình tấn công trúng, hai cô ả tức giận đến ngứa răng nhưng không thể trút giận lên đám người Dương Nhã, chỉ có thể quay lại xả lên tên hệ ăn mòn cấp 7 kia.
Sự kết hợp của họ thực sự đã tạo ra áp lực rất lớn cho Sở Thiên, Kha Hán thấy vậy muốn chạy tới giúp đỡ nhưng lại bị Hà Vân Trân nhanh chóng lao tới phía trước chặn lại.
“Nhóc đẹp trai, đối thủ của cậu là tôi này…” Hà Vân Trân nở nụ cười quyến rũ l.i.ế.m liếm đôi môi đỏ mọng.
Bộ dáng hoa hòe lộng lẫy khiến Kha Hán cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người phụ nữ cản đường này trước rồi mới đi giúp Sở Thiên!
……
"Người đẹp ốm yếu, anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Trên đường trở về căn cứ tạm thời ở thành phố Mông, Kiều Nghệ đang buồn chán chơi game offline trên chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin. Đột nhiên, đôi tai ẩn trong tóc cô giật giật, dường như nghe thấy tiếng đánh nhau.
Hổ mẹ đang nằm trong xe cũng nghe thấy, chậm rãi bò dậy.
"Tiếng gì thế?" Thẩm Chi Hủ không có thính giác nhạy bén như đám Kiều Nghệ, chỉ có thể dùng sức mạnh không gian để kiểm tra tình hình phía trước. Khi thấy căn cứ tạm thời của bọn họ đang hỗn loạn, vẻ mặt anh khẽ thay đổi.
"Bọn Sở Thiên xảy ra chuyện rồi!"
Trước khi Kiều Nghệ hỏi có chuyện gì đã xảy ra, thì họ đã dịch chuyển xe của mình đến căn cứ tạm thời.
Cả người Kiều Nghệ giận sôi khi nhìn thấy sợi xích nước xuyên qua bả vai Sở Thiên, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Lúc này cây non mini đang thở hổn hển khi bò lên nóc ô tô, thân hình của cây non mini đột nhiên cao lên, những nhánh cây rắn chắc của nó múa may ngập trời, ném bay đám dị năng giả cấp 6 đang liên tục chèn ép đám người Sở Thiên.
"Anh Thẩm, các người về rồi!"
Khoảnh khắc nhìn thấy cây non mini xuất hiện, đám người Trần Tống gần như bật khóc vì sung sướng.
Sở Thiên phun ra một búng máu, rút
sợi xích nước xuyên qua bả vai mình ra: “Mấy người c.h.ế.t chắc rồi!"
Nói xong, trong lòng bàn tay gã xuất hiện một màu đen đậm, ăn mòn sạch sẽ sợi xích nước.
Hình Thiến mơ hồ có một loại dự cảm không lành, nhưng cô ta còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng gầm tức giận của Lâm Phi ở bên cạnh: "Chết đến nơi mà còn dám kêu gào! Hình Thiến, sao cô còn đứng đó? Giết tên đó nhanh lên..."
Lâm Phi còn chưa nói xong thì giọng nói của cô ta đã chợt im bật, Hình Thiến ở gần cô ta nhất lại cảm thấy có thứ gì đó ấm áp b.ắ.n vào mặt.
Cô ta máy móc quay đầu lại và nhìn thấy cơ thể của Lâm Phi, người luôn chống đối cô ta, thực sự đã bị chia làm hai mảnh.
Sao, sao lại thế được?!
Cái c.h.ế.t của Lâm Phi khiến Hình Thiến vô cùng hoảng sợ, cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiếc là chưa chạy được mấy bước đã đi theo vết xe đổ của Lâm Phi.
Thẩm Chi Hủ vừa ra tay, gần như đã chèn ép hết đám dị năng giả cấp 6 kia, sức mạnh không gian dưới sự nắm bắt chính xác của anh, đã khiến từng dị năng giả cấp 6 chẻ đôi ra như cái c.h.ế.t đầu tiên của Lâm Phi.