Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 393
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:09:35
Lượt xem: 146
Trong lúc cô đang ngờ vực, hổ mẹ đã bước từng bước về phía hai con hổ kia.
Kiều Nghệ sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ hổ mẹ.
“Mama, mẹ làm gì đó?”
Hổ mẹ hơi bình tĩnh lại khi nghe thấy giọng nói của nhóc con.
Nó là một con hổ chính gốc, có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, lúc này đây trông thấy hai con hổ xa lạ, thái độ thù địch tự nhiên dâng lên.
Trên thực tế, lúc hai con hổ đối diện thấy hổ mẹ, chúng nó cũng phản ứng y hệt. Chẳng qua là bởi vì thực lực của hai con không sánh bằng con hổ trắng trước mặt, cho nên không tùy tiện hành động.
“A Đại, A Nhị, bọn mi đừng hấp tấp!”
Đột nhiên, một giọng nói lo lắng của đàn ông vang lên.
Kiều Nghệ và hổ mẹ không khỏi nhìn sang, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang vội vàng chạy đến trước mặt hai con hổ kia. Phản ứng đầu tiên của anh ta là trợn mắt nhìn chúng nó, bị cả hai con hổ khinh thường nhìn lại thì ngượng ngập cười cười. Kế đó, anh ta quay lại nhìn mấy người Kiều Nghệ, lúc bắt gặp hổ mẹ, ánh mắt đen láy bất chợt sáng lên.
“Hổ trắng đẹp quá!” Anh ta kêu lên.
Lỗ tai hổ mẹ giật giật, chẳng thèm nhìn người đàn ông dù chỉ một lần, đôi mắt hổ màu xanh nhạt nhìn chòng chọc vào hai con hổ to lớn màu vàng nâu ở sau lưng anh ta.
Người đàn ông trẻ tuổi rõ ràng đã quen với việc này, không để ý lắm, mà nở nụ cười với Kiều Nghệ.
“Con hổ trắng lớn này là em nuôi đúng không? Nuôi tốt quá đi, lông trên người bóng mượt sáng loáng.” Anh ta mỉm cười: “Đúng rồi, anh tên là Chu Hạ, hai con hổ sau lưng anh là do anh chăm sóc lúc làm việc ở công viên động vật hoang dã.”
Hóa ra là con sen à...
Kiều Nghệ bừng tỉnh vỡ lẽ, lại nhìn kỹ hai con hổ lớn sau lưng Chu Hạ. Vào lúc này, mặc dù chúng nó vẫn còn cảnh giác với hổ mẹ, chỉ có điều đã tốt hơn bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi rất nhiều.
“Tôi là Kiều Nghệ.” Nói xong, cô lại không nhịn được quan sát hai con hổ lớn kia: “Ừm... Chúng nó không phải là một đực một cái đấy chứ?”
“Hở? Sao em biết được?” Chu Hạ vui mừng, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“... Tôi đoán.”
Người ta đều nói một núi không thể chứa hai con hổ, trừ khi là một đực một cái, xem ra thật đúng là như vậy.
Trong lúc Kiều Nghệ đang âm thầm suy đoán, đột nhiên nhớ đến hổ cha chưa từng gặp mặt. Nếu như hổ cha vẫn còn, chắc chắn “ông ấy” và hổ mẹ không thua kém hai con hổ trước mắt bao nhiêu nhỉ?
Tâm trạng cô bỗng dưng trượt dốc với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chu Hạ nhạy bén phát hiện cô không ổn, tưởng rằng bản thân đã nói sai chỗ nào, nhất thời có chút luống cuống.
“Em...”
“Ngao Ngao.”
Âm thanh của Chu Hạ và Thẩm Chi Hủ vang lên cùng lúc.
Hai con hổ vàng lớn vốn đã hơi buông lỏng cảnh giác thấy có thể một con thú hai chân xa lạ đến, trực giác của dã thú nói cho chúng biết người này rất nguy hiểm, bộ lông màu vàng nâu vốn đã mềm xuống lại lần nữa xù lên.
“A Đại, A Nhị!”
Con ngươi Chu Hạ con rụt nhanh chóng, vội vã ngồi xổm xuống, đưa hai cánh tay dài ra ôm lấy cổ chúng.
Thẩm Chi Hủ hờ hững nhìn lướt qua bọn chúng, sau đó cố hết sức thu lại khí tức trên người. Bấy giờ hai con hổ như đối diện với kẻ địch mạnh kia mới có chút bình tĩnh lại.
Hổ mẹ vốn tràn đầy thái độ thù địch với hai đồng loại xa lạ. Chẳng qua khi thấy thái độ của chúng nó đối với Thẩm Chi Hủ, nó bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi bản thân có chút ngu xuẩn, lại nảy sinh thái độ thù địch với đồng loại sợ thú hai chân này.
Ở trong mắt hổ mẹ, Thẩm Chi Hủ tất nhiên rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng được. Nếu có đồng loại sợ hãi anh, vậy thì bọn họ thật sự còn chưa xứng để nó có thái độ thù địch.
Nghĩ đến đây, hổ mẹ l.i.ế.m liếm râu bên mép, lười biếng vẫy vẫy đuôi.
Hai con hổ lớn màu vàng nâu thức tỉnh dị năng cũng có chút ít linh trí. Chúng thấy đồng loại lông màu trắng kia không sợ thú hai chân nọ, đôi mắt hổ màu nâu nhạt lớn như cặp chuông đồng liếc nhìn lẫn nhau, sau đó con hổ rõ ràng nhỏ hơn một chút nhìn hổ mẹ rồi rống lên một tiếng khó hiểu.
Hổ mẹ nghe thấy, tựa như cũng biết nó đang ngờ vực điều gì, chỉ là nó không muốn phản ứng, mà dụi đầu vào bên hông nhóc con.
“Ngao Ngao, làm sao vậy?”
Thẩm Chi Hủ chú ý đến có người tới, lúc này mới đến xem tình hình.
“Không.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, kể lại tóm tắt những chuyện xảy ra vừa rồi.
Bấy giờ, Sở Thiên cũng tới nơi, gã trò chuyện vài câu với Chu Hạ, biết đối phương là dị năng giả mới gia nhập vào hang Tiêu Tiền. Hai con hổ lớn sau lưng kia cũng là anh ta nuôi, sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương người khác, nỗi lo lắng như mây mù bao phủ trong lòng lập tức tiêu tan.
Vừa khéo lúc này đây, gã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, người kia ném sang một ánh mắt. Sở Thiên lập tức hiểu ý, không nói gì mà chỉ nhếch mép.
Ngày hôm qua Thẩm Chi Hủ còn đề nghị bản thân nuôi một con hổ, hôm nay gã thật sự gặp được hai con.
Vừa rồi anh ta chính là bảo mình cố gắng lấy được hai con hổ cơ đấy!
Trông gã có giống loại người cướp đi đồ yêu thích của người khác không hả?
Với lại, hai con hổ lớn màu vàng nâu này còn không xinh đẹp bằng dáng vẻ hổ trắng của Kiều Nghệ đâu...
Sở Thiên buồn bực suy nghĩ.
Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh, Chu Hạ cũng đi cùng với bọn họ trở về hang Tiêu Tiền.
Trên đường trở về, Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn hổ mẹ nhắm mắt nghỉ ngơi trên đệm. Cô mím mím môi khi bất chợt nhớ đến hình ảnh thân thiết của A Đại và A Nhị, trong lòng có chút khó chịu.
“Ngao Ngao, em sao thế?”
Cô lắc đầu, im lặng một lúc lại không nhịn được thấp giọng nói với Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu này, chúng ta ở lại hang Tiêu Tiền mấy ngày rồi đi thành phố Lang được không?”
Bàn tay cầm vô lăng của Thẩm Chi Hủ thoáng khựng lại, khóe mắt trông thấy bạn gái nhỏ hơi cắn môi dưới, anh cũng không hỏi gì mà thoải mái đồng ý: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-393.html.]
Kiều Nghệ vui mừng, lại lén lén lút lút liếc nhìn hổ mẹ, thấy bà ấy dường như đang để ý đến tình hình của cả hai bên này, đáy lòng buông lỏng một chút. Song khi cô nghĩ đến chuyến đi đến thành phố Lang lần này, vẫn vô thức nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
"Anh để mọi người ở lại đây nhé, nếu tìm được chỗ đặt chân thì nhớ phải gọi điện thoại vệ tinh cho anh đó.”
Ở ngoại ô thành phố Lang, Sở Thiên đứng bên cạnh trực thăng nói chuyện với đám người Kiều Nghệ ở phía bên kia.
"Được, chúng tôi biết rồi." Kiều Nghệ mỉm cười đáp. Bọn họ vốn cũng không định ở lại hang Tiêu Tiền lâu, ban đầu còn định lái xe về thành phố Lang vì dù sao hang Tiêu Tiền cách thành phố Lang không xa, lái xe cũng không mất nhiều thời gian. Chỉ là không ngờ sau khi Sở Thiên biết bọn họ phải rời đi thì đã cố ý gác lại mọi chuyện rồi bảo người lái trực thăng đưa bọn họ đến thành phố Lang, chưa kể còn đi cùng bọn họ một đoạn đường.
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút xúc động, tự nhiên nảy sinh đôi phần bất đắc dĩ.
"Khi anh quay trở về cũng phải cẩn thận đấy." Cô nói.
"Ừm, cảm ơn Tiểu Nghệ."
"Không đâu, không đâu, lẽ ra tôi và Người đẹp ốm yếu nên cảm ơn anh mới phải!" Kiều Nghệ vội vàng xua tay.
Sở Thiên liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh cũng gật gù nhìn mình bèn không nhịn được, hỏi: "Anh có thể hỏi vì sao mọi người lại tới thành phố Lang được không?”
"Hả?" Kiều Nghệ nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thành phố Lang là nơi tôi sinh ra nên tôi muốn quay về ngó nghiêng chút ấy mà.”
"Cũng là nơi mà tôi và Ngao Ngao gặp nhau.” Thẩm Chi Hủ đứng sau lưng cô lặng lẽ bổ sung.
"Thì ra là như vậy." Sự khó hiểu của Sở Thiên đã được giải đáp nên cũng không hỏi nữa, ba người họ nhìn nhau vài phút, cuối cùng gã thở ra một hơi rồi giả vờ vui vẻ nói: "Vậy tôi về trước đây.”
"Ừm."
Đám người Kiều Nghệ nhìn theo bóng lưng Sở Thiên trở lại trực thăng rồi lùi ra xa phạm vi cất cánh của trực thăng một bước, thấy nó bay lên từng chút một và cuối cùng biến mất phía chân trời, Kiều Nghệ thở dài có chút u sầu.
"Em không nỡ à?” Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn cô, thấy tóc mai của cô bị gió thổi có hơi lộn xộn bèn giơ tay lên vuốt lại tóc cho cô.
"Có hơi hơi."
Kiều Nghệ biết trên đời này không có bữa tiệc nào là không tan, chia ly là chuyện không thể tránh khỏi nhưng may mắn thay, mama, Người đẹp ốm yếu và cả Tiểu Thụ đều luôn ở bên cạnh cô.
Kiều Nghệ nghĩ đến đây cũng thấy tâm trạng của mình tốt hơn nhiều bèn nhẹ nhàng cọ má vào bàn tay Người đẹp ốm yếu đang chỉnh lại tóc mai cho cô.
“Đợi đến khi ổn định rồi thì chúng ta dành ra vài ngày đến hang Tiêu Tiền chơi vậy.”
Ổn định?
Kiều Nghệ thật đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện này nhưng bây giờ cũng chưa phải lúc thích hợp, đầu tiên phải giải quyết hết những chuyện trước mắt đã.
"Mama, mẹ có còn nhớ thành phố Lang không?" Kiều Nghệ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hổ mẹ đang ngồi xổm dưới đất.
Hổ mẹ gật đầu với nhóc con.
"Chúng ta đến xem căn biệt thự mà mẹ sinh con ra trước nhé?”
Hổ mẹ tiếp tục gật đầu.
Cây non mini cũng vội vàng tìm kiếm cảm giác tồn tại.
[Cây cũng muốn xem!]
"Biết rồi." Kiều Nghệ đứng dậy, liếc nhìn Người đẹp ốm yếu.
Anh chợt hiểu ra, vội lấy chiếc xe đã được cải tạo ra khỏi không gian, sau khi tất cả mọi người đều lên xe thì chiếc xe hướng thành về phía khu biệt thự thành phố Lang.
Trên đường đi, Kiều Nghệ đang hồi tưởng về những ngày tháng ấm áp và bình yên bên hổ mẹ ở khu biệt thự thành phố Lang, nụ cười trên môi cô dần sâu hơn.
Một tiếng sau, họ đã đến được khu biệt thự thành phố Lang.
Ở đây có rất ít zombie, Thẩm Chỉ Húc chưa cần động tay, cây non mini đã hào hứng bắt trọn chúng nó giải quyết.
Kiều Nghệ xuống xe, nhìn thấy khu biệt thự quen thuộc bỗng chợt lộ ra nụ cười xúc động.
"Cứ nghĩ rằng… Sẽ không bao giờ quay trở lại, nhưng không ngờ ..." Cô dừng lại, nhìn hổ mẹ không biết đã đến bên cạnh mình từ lúc nào: “Mama, mẹ có còn nhớ lúc trước chúng ta sống ở tòa biệt thự nào không?”
Hổ mẹ gật đầu sau đó bước về phía trước, nhưng bước được vài bước mới phát hiện ra nhóc con không đi theo bèn quay đầu lại nhìn cô, sau đó nó khẽ quẫy đuôi ý bảo cô đi nhanh lên.
Kiều Nghệ không nhịn được cười: "Chúng ta đi theo thôi.”
Cô vừa dứt lời cũng vội vàng theo sau.
Thẩm Chi Hủ và cây non mini cũng đi theo phía sau bọn họ.
Khi bọn họ đi ngang qua một chiếc xe bỏ hoang, Kiều Nghệ vội vàng ngăn hổ mẹ lại: “Mama, mẹ có nhớ chỗ này không?”
Cô chỉ vào nóc xe.
Hổ mẹ nhìn chằm chằm vào hướng cô chỉ như thể bị cuốn vào dòng hồi ức.
Kiều Nghệ cũng không cần hổ mẹ phải trả lời mà tự hỏi tự đáp: “Con vẫn còn nhớ sau khi con phát hiện ra mình có dị năng, con đã nói mẹ tha con lên nóc xe này để thử nghiệm dị năng.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, cái đầu to đầy lông của hổ mẹ cũng gật gù theo.
Mặc dù Thẩm Chi Hủ chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Ngao Ngao gào rú oai hùng nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút là anh đã cảm thấy cảnh tượng này hẳn là rất vui vẻ.
Hồi tưởng kết thúc, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Năm phút sau, khi bọn họ cuối cùng cũng đến đúng tòa biệt thự, Kiều Nghệ và hổ mẹ liếc mắt nhìn nhau sau đó một người một hổ đồng thời đi vào.
Sau khi bọn họ bước vào, cánh cửa ký ức cũng dần được hé mở, từng khoảnh khắc sinh sống ở đây càng trở nên sống động.
Kiều Nghệ không nhịn được mà kể lại với Người đẹp ốm yếu.
Ví dụ như lúc trước hổ mẹ đã ra ngoài săn mồi trong khi cô đang ngủ như thế nào, cô muốn trèo lên cửa sổ nhưng lại bị hổ mẹ không ngại mệt tha về, rồi cô còn luyện tập dị năng của mình ở phòng khách khiến hổ mẹ hoảng sợ ra sao...
Thẩm Chi Hủ lẳng lặng lắng nghe, theo lời kể của cô, trước mắt anh dường như xuất hiện hình ảnh của một con hổ trắng lớn sống cùng một chú hổ trắng nhỏ, đôi mắt đen xinh đẹp từ từ nhuốm ánh sáng dịu dàng.