Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:09:54
Lượt xem: 137
"Em có muốn ở lại đây một đêm không?" Sau khi Kiều Nghệ nói xong, Thẩm Chi Hủ đưa cho cô một cái cốc giữ nhiệt chứa đầy nước ấm.
Kiều Nghệ mở ra, uống vài ngụm nước ấm làm ẩm cổ họng: “Không cần đâu, chúng ta lên núi xem một chút đi.”
Cô nói xong bèn nhìn về phía cây non mini đang lang thang quanh phòng khách: “Tiểu Thụ, cưng có muốn đi xem hang động chỗ chị sống với Người đẹp ốm yếu không?”
[Muốn đi, muốn đi, muốn đi]
"Vậy chúng ta đi thôi!"
Cả đoàn người rời khỏi khu biệt thự và đi về phía rừng núi gần đó.
Một tiếng sau, họ đến vùng lân cận của hang động nhưng không tiếp tục đi sâu vào trong bởi vì Kiều Nghệ và hổ mẹ đều ngửi thấy mùi hương nồng đậm của các loài động vật khác.
Mùi hương đó tanh tanh, rất giống với mùi của một con heo rừng.
"Chẳng lẽ là heo rừng?" Kiều Nghệ tự lẩm bẩm.
Hổ mẹ nhanh chân chạy vụt vào trong, cây non mini vội vàng chạy theo, một lúc sau, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ nghe thấy một tiếng thét thảm thiết của heo rừng.
Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật, cô vội vàng đi tới bên cạnh Người đẹp ốm yếu.
Khi hai người vừa bước đến cửa hang, mùi hôi thối của heo rừng xen lẫn mùi m.á.u nồng nặc xộc vào mặt, Kiều Nghệ ghê tởm che mũi rồi nhìn vào trong động, chỉ thấy hang động đã không còn như trước nữa, đồ vật ban đầu của Người đẹp ốm yếu ở trong hang cũng bị con heo rừng biến dị kia quấy nát.
"Heo rừng cũng có tập tính sống trong hang động sao?" Kiều Nghệ sững sờ một lát.
"Ai mà biết?" Thẩm Chi Hủ nhún vai.
Sau khi hổ mẹ giải quyết được con heo rừng biến dị, nó gầm thét ra khỏi hang, hiển nhiên là nó không chịu được mùi của hang động nhưng cây non mini không có mũi, nó trèo lên con heo rừng biến dị một cách hào hứng, vẫy cành cây bừa bãi.
[Heo rừng, heo rừng, heo rừng]
[Ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt]
Kiều Nghệ quả thực dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi, chị biết rồi, cưng đừng nói nữa, tối nay chúng ta ăn thịt heo rừng.”
Cây non mini hài lòng, lạch bà lạch bạch leo xuống khỏi người con heo rừng biến dị.
Kiều Nghệ thấy vậy không khỏi trêu chọc: "Sao cứ có cảm giác như đang nuôi trẻ con thế nhỉ?”
Cô vốn chỉ nói vu vơ một câu nhưng lại không ngờ lời nói của mình khiến người đàn ông bên cạnh nghĩ đến chuyện gì đấy, đáy mắt sâu hơn.
Kiều Nghệ nói hổ mẹ đông lạnh con heo rừng biến dị lại, sau khi nhìn Người đẹp ốm yếu đưa nó vào không gian, cô bèn ngồi xổm xuống nhìn hổ mẹ.
"Mama, mẹ có còn nhớ sở thú trước đây mẹ sống ở đâu không?"
Đôi tai hình bán nguyệt trên đầu hổ mẹ rung lắc vài lần, cái đầu nó vẹo sang một bên rồi nhìn thẳng về một hướng nào đó.
Kiều Nghệ hiểu ý bèn giơ tay xoa tai hổ mẹ.
"Ở chỗ kia hả mẹ?"
"Rống!!!" Đúng vậy.
"Mẹ có muốn quay về xem không?"
Lời nói của Kiều Nghệ khiến hổ mẹ sững sờ.
Nó thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đó, có lẽ bởi vì khi nó chạy trốn, sự hỗn loạn và m.á.u me nơi đó đã khiến nó ám ảnh muôn đời vậy cho nên nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay về ngó một cái.
Hổ mẹ do dự một lát sau đó quay lại nhìn nhóc con.
"Rống..." Bé con muốn đi xem à?
Kiều Nghệ dường như đã hiểu ra bèn khẽ gật đầu: "Đúng vậy mama, con muốn đi xem nơi mẹ từng sống.”
Hổ mẹ nghe vậy thì trái tim mềm nhũn, nó bước vài bước lại gần nhóc con, cái đầu lông xù lớn của nó dựa gần tới rồi cọ cọ vào hổ con.
Kiều Nghệ bị hổ mẹ cọ qua cọ lại ngứa hết cả người, chịu đựng tiếng cười sắp tràn ra cổ họng, nói: "Được không vậy mama?”
Hổ mẹ lùi lại vài bước, suy nghĩ một lát rồi dùng móng tay vạch vài chữ trên đất.
[Hẳn là không có động vật sống nào ở đó]
Hổ mẹ dừng lại một chút rồi tiếp tục vạch chữ.
[Đều là zombie động vật cả]
"Vậy hổ cha..." Kiều Nghệ vội vàng buột miệng thốt ra, thấy hổ mẹ ngước mắt lên yên lặng nhìn mình, cô nhanh chóng che miệng, vẻ mặt có chút buồn bực: “Xin lỗi mama, chỉ là con muốn gặp hổ cha..."
Hổ mẹ chưa bao giờ từ chối thỉnh cầu của nhóc con nhưng sau khi nghe cô nói vậy, nó còn thật sự suy nghĩ nghiêm túc.
[Chết rồi]
Đây là những gì nó tận mắt nhìn thấy, lúc đó, bạn đời của nó đã giúp nó chặn vết cắn của đám zombie, yết hầu của hổ cha đã bị cắn nát.
Khi hổ mẹ nhớ lại cảnh tượng đó vẫn còn cảm thấy hơi khó chịu.
[Có lẽ là ông ấy đã biến thành zombie động vật rồi]
Hmm, liệu đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó không muốn quay về hay không nhỉ?
Hổ mẹ từ tốn suy nghĩ.
[Nếu con muốn xem thì được thôi]
[Dị năng của con có thể che giấu chúng ta, chúng ta có thể nhìn thấy nó mà không quấy động đến đám zombie động vật]
[Đương nhiên]
[Điều kiện tiên quyết là nó vẫn còn đó]
Hổ mẹ đã sinh tồn ở tận thế lâu như vậy nên đương nhiên biết rõ bất kể là zombie hay zombie động vật đều sẽ không ở lại một chỗ quá lâu, chúng sẽ lần theo mùi thịt và m.á.u tươi để tìm thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-394.html.]
Nếu hổ cha biến thành zombie động vật, có thể nó đã rời khỏi sở thú theo mùi m.á.u thịt tươi giống với đám zombie động vật khác.
Không biết vì lý do gì mà khi Kiều Nghệ thấy hổ mẹ bình tĩnh viết ra từng câu từng chữ, cô cảm thấy có chút khó chịu bèn không nhịn được ôm lấy hổ mẹ, sống mũi cay cay.
"Mama..."
Hổ mẹ phát ra một tiếng gầm nhẹ không rõ trong cổ họng như thể đang hỏi cô có chuyện gì.
"Mama ơi, mẹ có buồn không?”
Buồn?
Lúc ấy thực ra là có nhưng bây giờ đã trôi qua rất lâu, nó không còn quá buồn nữa.
Nó không có tình cảm gì sâu đậm với hổ cha cả, nó lựa chọn giao phối với hổ cha cũng chỉ vì đang trong mùa sinh sản, mà hổ cha lại vừa hay vừa mắt nó nhất trong tất cả các đồng loại.
Hmm, phải bổ sung thêm một chút, hình như hổ cha chính là bạn tình đầu tiêu của mình sau khi mình trưởng thành thì phải?
Hổ mẹ không chắc chắn lắm.
Tâm trạng Kiều Nghệ dịu đi một chút, sau đó cô nói: "Vậy chúng ta đi qua xem trước nhé?”
Hổ mẹ đương nhiên là đồng ý bèn khẽ gật đầu, thấy mắt hổ con hơi ửng đỏ thì đau lòng l.i.ế.m liếm má cô.
Không biết tại sao cảm xúc của hổ con lại phong phú hơn cả nó, chẳng lẽ là vì hổ con đã ở bên cạnh thú hai chân quá lâu sao?
Mà nói đi cũng phải nói lại, cảm xúc của nó cũng phong phú dần lên, nếu không làm sao nó có thể có được cảm xúc gọi là mong đợi khi nghe nói nhóc con sẽ tìm thấy nó được?
(Hổ cha: Zợ iêu muốn đến tìm tôi, vui quá đi (≧ω≦)/)
Lẩn trong đám động vật hoang dã dưới vẻ ngoài tàn phá hoang vắng của thành phố Lang là một con hổ trắng lớn dài hơn ba mét đang nằm lười biếng trên thảm cỏ vàng khô héo, nó thoải mái đắm mình dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, cái đuôi phủ đầy những sọc sáng thỉnh thoảng còn vung vẩy vì tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.
Đột nhiên, cái mũi đen của hổ trắng lớn khẽ nhúc nhích, đôi tai hình bán nguyệt trên đỉnh đầu cứng đờ, đôi mắt nhắm hờ mở ra, hai mắt trắng bệch đáng sợ!
"Rống...”
Như thể nó cảm nhận được một vị khách không mời mà tới, con hổ trắng lớn cúi đầu cảnh giác rồi gầm lên vài lần.
Tiếng gào của của nó nặng nề mà uy nghiêm khiến những con chim xung quanh vỗ cánh hoảng loạn, chạy trốn tứ phía.
Hổ trắng lớn hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động đó bèn thấy rất hài lòng với những gì mình đã làm, nhưng ngay sau đó, nó chợt nhận ra mùi hương lạ lẫm kia không hề bị tiếng gầm của mình dọa sợ!
Hổ trắng lớn thấy vậy thì tức giận vô cùng.
Nó đã ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy bất kỳ giống loài có mắt như mù nào dám thách thức uy quyền của nó, chẳng lẽ lại là đám thú hai chân phiền phức kia sao?
Nhưng đám đó không phải đã bị đám đàn em của mình dọa cho chạy té khói rồi à?
Con hổ trắng lớn cau mày không hài lòng bèn nhăn mũi ngửi nhẹ, chợt quyết định đi xem con nào có gan đến.
...
"Mama, mẹ có nghe thấy không? Hình như con nghe thấy tiếng hổ gầm thì phải.”
Thẩm Chi Hủ theo chỉ dẫn của hổ mẹ đi đến chỗ động vật hoang dã ở thành phố Lang, sau khi đến nơi, Kiều Nghệ phát hiện ở đây có rất ít zombie và zombie động vật nên cũng không mất công phóng tấm chắn của mình ra làm gì. Khi họ từ từ đến gần khu vực nơi hổ mẹ từng sinh sống thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm vang lên, Kiều Nghệ giật mình rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng bừng.
Hổ mẹ gật đầu, biểu thị nó cũng đã nghe thấy, nhớ lại hình như âm thanh trong trí nhớ của nó không giống âm thanh vừa rồi cho lắm? Cũng không biết có phải là hổ cha hay không nữa.
Nó l.i.ế.m phần lông bên khóe miệng, đôi chút lo lắng không yên dần dâng lên trong cõi lòng.
"Này Người đẹp ốm yếu, anh có cảm nhận được không? Đó là một con hổ đúng chứ?"
"Đúng vậy, nó đang đến chỗ của chúng ta." Thẩm Chi Hủ do dự liếc nhìn hổ mẹ: “Nhưng anh không chắc đó có phải là bạn đời của Đại Bạch hay không nữa.”
"À, đúng rồi, lúc trước em đã từng hỏi mama rồi, hình như ở đây không chỉ có mình hai con hổ trắng là mẹ và cha sinh sống đâu.”
Con hổ đang tiến về phía bọn họ biết đâu là con hổ trắng khác.
"Người đẹp ốm yếu, con hổ kia là zombie động vật à?"
"Đúng vậy, là zombie động vật cấp 7."
"Shh...” Kiều Nghệ hít mạnh một hơi, sợ nếu lát nữa hai bên va chạm, bọn họ bị zombie hổ kia đánh cho tan xác bèn vội vàng phóng tấm chắn của mình ra.
Tấm chắn vừa xuất hiện, mùi hương của bọn họ đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Con hổ trắng lớn đang từ tốn đi về phía họ từ đằng xa chợt không thấy mùi hương kia đâu nữa, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đột nhiên trở nên rất cáu kỉnh, bốn chân nó mạnh mẽ giang ra chạy về hướng mà mùi hương kia vừa biến mất với tốc độ kinh người.
Sao lại biến mất?
Sao lại biến mất rồi?
Nó có thể ngửi thấy rõ giống loài đến đây ngày hôm nay có pha lẫn mùi của thú hai chân nhưng trong đó lại có một mùi mang lại cho nó cảm giác rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc khiến cái đầu có phần u mê khờ khạo của nó hơi chút tỉnh táo.
Tốc độ của nó ngày càng nhanh, tiếng gió quay cuồng ở bên tai nó, một số hình ảnh rải rác bỗng xuất hiện trong tâm trí nó vào đúng lúc này!
Đó là hình ảnh hai con hổ trắng lớn đang dính vào nhau làm chuyện thân mật!
Con hổ trắng lớn có thể dễ dàng nhận ra con hổ đang bám lấy một chú hổ cái nhỏ hơn nó một chút không ai khác ngoài nó!
Hổ trắng lớn nhận ra điều này, trái tim đã c.h.ế.t lặng của nó chợt đập mạnh một cách kỳ diệu.
Nó không biết tại sao mình lại ở lại nơi này và không muốn rời đi, nhưng nó có một cảm giác mơ hồ rằng mình sẽ sớm nhận được câu trả lời.
Tiếng hổ gầm thét từ xa đến gần, Kiều Nghệ không khỏi nín thở.
Hổ mẹ đang nằm trên thảm cũng đứng dậy từ từ đi đến trước xe, nhìn thẳng ra ngoài kính chắn gió.
"Sắp tới rồi."
Ngay khi Thẩm Chi Hủ vừa dứt câu, một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Nghệ và hổ mẹ, sau đó, nó phanh gấp và ngừng chạy, lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy rõ sự bóng dáng của nó.
Đó là một con hổ trắng to lớn hơn hổ mẹ một chút, hai sọc ngang bao phủ toàn thân đều có màu nhạt, có phần giống với Kiều Nghệ khi biến thành hổ trắng nhưng màu lông của nó xỉn màu và nhạt hơn, khô quắt như một cục cỏ khô. Đôi mắt của nó không có xanh nhạt như Kiều Nghệ mà là màu trắng nhợt nhạt, làm nổi bật thân phận zombie động vật của nó!
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đánh giá lên xuống zombie hổ trắng rõ ràng đang rất cáu kỉnh, bọn họ cũng không để ý thấy hổ mẹ phía sau đã trợn trừng mắt ngay khi nhìn thấy zombie hổ trắng.