Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 430

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:22:13
Lượt xem: 96

""Grao grao" —” Người đẹp ốm yếu, anh bị sao vậy?

Kiều Nghệ cẩn thận lấy đầu đẩy đẩy tay anh, thấy anh không hề có phản ứng nào, đôi má vốn đang ửng hồng giờ lại trắng bệch như ma, đôi môi mỏng cũng hơi khô khốc, khiến lòng cô có chút lo lắng.

Nghĩ nghĩ, cô nhảy xuống khỏi giường, ngậm một chai nước trong đống đồ trên sàn, đặt lên giường rồi dùng chân nhẹ nhàng đẩy, chai nước lăn tới trong tầm tay Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ im lặng nhìn cảnh tượng này, thế nhưng một cảm giác vô lý dâng lên trong lòng mình, hình như con hổ trắng to lớn này đang muốn lấy lòng mình.

Anh chật vật đứng dậy, khóe mắt thoáng thấy cái đuôi màu vàng nhạt kia, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, khi anh ngước mắt lên lần nữa, thì đôi mắt anh đã trở lại vẻ bình lặng như nước.

Kiều Nghệ không chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của anh, cô đặt cái đầu to đầy lông lên giường, mong ngóng nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy giơ tay cầm lấy chai nước chưa mở, sau đó anh chú ý đến đôi mắt xanh lam nhạt của con hổ trắng lớn dường như lóe sáng lên,hanh bối rối mấy giây, cuối cùng giơ lên cái tay còn lại ngập ngừng muốn chạm vào đầu cô.

Ư ư ư, Người đẹp ốm yếu sờ cô!

Suýt chút nữa Kiều Nghệ đã khóc vì sung sướng, sợ làm cho Người đẹp ốm yếu sợ hãi cô đành kìm nén sự vui sướng, nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh để lấy lòng, cái đuôi sau lưng cô cũng khẽ đung đưa vì tâm trạng vui vẻ của chỉ nhân.

“Cảm ơn."

Có vẻ đã lâu không lên tiếng nên giọng của Thẩm Chi Hủ rất khàn đặc.

Kiều Nghệ nghe xong cảm thấy đau lòng không ngớt, vội vàng dùng chân chỉ vào chai nước chưa mở.

""Grao grao" —" Người đẹp ốm yếu, uống nước đi! Mau uống nước đi!

Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt của cô, liếc nhìn chai nước trong tay mình, anh do dự vài giây, sau đó dùng tay vặn nó ra, rồi uống vào một ngụm dưới cái nhìn của con hổ trắng lớn.

Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới mình còn lấy đồ ăn ra, cô nhanh chóng xoay người, ngậm hết đồ ăn mang tới giường, rồi dùng chân đẩy đến trước mặt Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, bỗng anh có cảm giác kỳ lạ giống như bị một con hổ trắng lớn cho mình ăn.

""Grao grao" —" Người đẹp ốm yếu, anh ăn đi!

Biết anh nghe không hiểu, Kiều Nghệ dùng chân chỉ vào đồ ăn trên giường, ra hiệu cho anh ăn.

Đúng là anh bị cho ăn thật rồi?

Thẩm Chi Hủ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng anh đã từng trải qua càng chuyện buồn cười hơn, ví dụ như bị con hổ trắng lớn cứu, thì bị con hổ trắng lớn cho ăn còn có gì kỳ lạ nữa?

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ có phần yên tâm, với tay lấy chiếc bánh quy nén trên giường, xé vỏ bánh ra, đang định nhét một miếng bánh quy nén vào miệng, thì khóe mắt thoáng thấy con hổ trắng lớn đang nhìn anh với ánh mắt nóng rực, anh do dự một lúc, cái bánh quy sắp nhét vào miệng đã chuyển hướng sang cho hổ trắng lớn.

"Mi muốn ăn sao?"

Đầu Kiều Nghệ lập tức lắc lư như trống bỏi.

""Grao grao" —" Em không ăn đâu, Người đẹp ốm yếu, anh ăn đi!

Bây giờ không thể giống như trước đây, những vật tư này còn không đủ cho một mình Người đẹp ốm yếu dùng, sao cô có thể dùng của Người đẹp ốm yếu được?

Sau này đói bụng thì cô sẽ đi xem xung quanh có con mồi nào không, nếu không thì đói cũng không phải vấn đề lớn.

Kiều Nghệ chậm rãi ngẫm nghĩ.

Thấy vậy, trong mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Con hổ trắng to lớn này có nhân tính...

Đột nhiên, anh nhớ tới Hà Nguyệt Liên từng nói, sau khi tận thế, một số loài động vật sẽ bị cảm nhiễm bệnh sẽ biến thành zombie động vật. Một số còn biến dị, cũng có rất nhiều động vật biến dị mang nhân tính, hẳn là con hổ trắng lớn trước mặt anh đã bị biến dị.

Có điều……

Sao nó lại cứu mình?

Thẩm Chi Hủ vừa ăn bánh quy nén vừa nghĩ đến vấn đề này.

Kiều Nghệ lặng lẽ nhìn Người đẹp ốm yếu đang ăn, nhìn thân hình gầy gò của anh, cô hạ quyết tâm phải làm cho Người đẹp ốm yếu trắng trẻo mập mạp!

Thẩm Chi Hủ thoáng thấy con hổ trắng lớn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, anh nhấp một ngụm nước, thăm dò hỏi xem: “Mi cứu ta à?”

Hỏi xong, anh đã cảm thấy mình bị váng đầu, câu trả lời rõ ràng vậy rồi còn phải hỏi sao? Hà tất gì anh phải hỏi nhiều vậy?

Dù vậy, con hổ trắng lớn trước mặt vẫn có kiên nhẫn mà gật gật đầu.

""Grao grao" —" Đúng vậy, đúng vậy.

Thẩm Chi Hủ dừng một chút, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Mi cũng bị viện nghiên cứu bắt giữ sao?”

Các thí nghiệm cải tạo con người của Hà Nguyệt Liên cần một số lượng lớn dị năng giả và động vật biến dị, con hổ trắng lớn này xuất hiện trong phòng thí nghiệm, rất có thể cũng là bị bắt. Tuy nhiên, có lẽ bọn Hà Nguyệt Liên không ngờ rằng con hổ trắng lớn này sẽ trốn thoát, còn mang theo chuột bạch là mình đây chạy đi?

Đôi mắt của Thẩm Chi Hủ nửa nhắm nửa mở, được che bởi hàng mi mỏng dài.

Kiều Nghệ do dự một lát, không gật cũng không lắc đầu.

"Grao grao" ——" Không phải ngao, là em đột nhiên xuyên tới viện nghiên cứu...

Thẩm Chi Hủ không hiểu, chỉ tưởng rằng cô cũng bị người của viện nghiên cứu bắt, anh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi lại hỏi: “Mi là động vật biến dị đúng không?”

Lần này Kiều Nghệ nhanh chóng gật đầu.

Thẩm Chi Hủ bắt đầu cẩn quan sát cô thêm lần nữa, phát hiện cô chính là động vật biến dị đẹp nhất mà anh từng thấy, cả thân sáng bóng với những cái vằn nhạt trên nền trắng, nhìn thoáng qua là biết được nuôi nấng rất tốt.

Nghĩ đến đây, tay anh lại hơi ngứa ngáy, muốn thử chạm vào nhưng lại kìm lại, tiếp tục ăn bánh quy nén.

"Gào?"

Thấy Người đẹp ốm yếu không nói nữa, Kiều Nghệ nghiêng đầu hét lên một cách vô nghĩa.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, chỉ cảm thấy thật đáng yêu, cái tay cầm bánh quy nén cũng hơi ngừng lại một chút.

Lúc này Kiều Nghệ chú ý tới, suy nghĩ mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, đồng thời cẩn thận quan sát vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu, thấy anh không có gì kỳ lạ, cô lại nằm xuống tính thử nằm lên đùi anh.

Ban đầu Thẩm Chi Hủ cũng không biết hổ trắng lớn muốn làm gì, nhưng anh cảm thấy hành động cẩn thận của cô khác xa với vẻ uy phong của hổ trắng lớn trong thế giới động vật, khiến anh vô cớ muốn cười.

Rất nhanh, anh đã biết con hổ trắng lớn muốn làm gì, cô chỉ muốn gần gũi với anh thôi.

Chợt Thẩm Chi Hủ cảm thấy lòng mình mềm mại, nếu như không phải trên người cô có vằn ngang nhẹ nhàng nhắc nhở thân phận của cô, thì thật sự anh đã tưởng rằng đây là một con mèo lớn thích bám người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-430.html.]

Lần này Thẩm Chi Hủ không muốn nén lại ý định muốn sờ hổ của mình nữa.

Anh nhẹ nhàng giơ tay đặt lên đầu con hổ trắng lớn, chậm rãi xoa đầu nó, lại nhìn thấy đôi tai hình bán nguyệt đáng yêu thỉnh thoảng rung lên, anh không nhịn được mà xoa xoa nhẹ vài cái.

Trong suốt quá trình, Thẩm Chi Hủ đều cẩn thận quan sát con hổ trắng to lớn, thấy cô không hề bài xích mình, nên mới dần buông xuống trái tim đang treo lên của mình.

Cũng chính lúc này anh mới cảm nhận được sự bình yên đã mất từ

lâu.

Một người một hổ giữ nguyên tư thế này rất lâu, mãi đến khi tiếng ùng ục vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Kiều Nghệ không nhịn được, dứt khoát dùng hai móng vuốt to dày che kín mặt mình.

Hu hu hu, tại sao bụng cô lại kêu vào lúc này?

Ừm... Hình như cũng bình thường, dị năng giả tiêu hao quá nhiều dị năng, bụng sẽ rất nhanh đói.

Hôm nay cô tiêu hao nhiều dị năng như vậy, đến bây giờ mới đói đã tốt lắm rồi.

Thẩm Chi Hủ buồn cười nhìn hổ trắng lớn đang xấu hổ, nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai của cô, từ từ nói: “Em đói bụng à? Muốn ăn chút đồ ăn không?”

Anh nói xong thì đưa miếng lương khô chưa ăn đến trước mặt cô.

“Em ăn một chút nhé?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng nói.

Kiều Nghệ vụng trộm dời móng vuốt, nhìn thấy miếng lương khô để ở trước mặt mình, do dự mấy giây rồi lắc đầu.

“Em không thích à?” Mắt Thẩm Chi Hủ nhìn lương khô, lại nhìn bộ da lông bóng mượt của hổ trắng lớn, ừ, dù ăn hết lương khô cũng không thể có bộ lông tốt như vậy được, hơn nữa bản thân là loại động vật ăn thịt cỡ lớn, hổ trắng lớn có lẽ không thích đồ ăn của con người.

“Em muốn ăn thịt à?”

Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng lớn di chuyển hai móng vuốt lớn, đuôi mắt màu lam nhạt trong suốt nhìn mình, anh chỉ cảm thấy từng góc nhỏ trong tim đều mềm nhũn ra.

“Em cần đi ra ngoài săn bắt?”

Kiều Nghệ rõ ràng muốn đi, nhưng lại sợ mình vừa đi, Người đẹp ốm yếu sẽ trộm chạy đi mất, đến lúc đó cô biết đi đâu tìm Người đẹp ốm yếu đây?

Bỏ đi, đói một bữa cũng không phải vấn đề lớn.

Kiều Nghệ nhanh chóng lắc lư chóp đuôi mấy lần, đồng thời lắc đầu.

“Grừ grừ” Tôi không đi đâu.

“Sao thế?”

Kiều Nghệ không muốn trả lời, di chuyển tầm mắt nhìn về phía căn phòng trong góc.

Thẩm Chi Hủ hơi nhíu nhíu mày, vừa định hỏi lại, bỗng một tia sáng chợt lóe lên, đôi mắt đen tĩnh lặng sâu như giếng cổ hiện lên ý cười, tay anh khẽ bóp nhẹ lỗ tai nửa hình tròn vài cái: “Em sợ tôi chạy trốn ư?”

Anh vừa mới nói xong thì cảm nhận được cơ thể đang dựa vào người mình của hổ trắng lớn hơi cứng đờ, anh biết mình đoán đúng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Em yên tâm đi, tôi sẽ không chạy trốn.”

Huống hồ, với tình trạng hiện giờ của anh thì có thể đi đâu được?

Khóe mắt của Thẩm Chi Hủ đảo qua thứ gì đó màu vàng nhạt, ý cười dưới đáy mắt cũng giảm đi.

Kiều Nghệ nghe thấy anh nói như vậy, nghi ngờ ngước mắt nhìn anh.

“Grừ grừ” Thật sao?

Mặc dù anh không nghe hiểu được ý của hổ trắng lớn, nhưng từ trong đôi mắt ngây thơ kia, Thẩm Chi Hủ vẫn đọc hiểu được, khóe môi nhẹ nhàng cong lên đưa tay xoa xoa đầu cô.

“Thật đó, tôi sẽ không bỏ chạy.”

Kiều Nghệ yên lặng nhìn Người đẹp ốm yếu một hồi lâu, xác định anh không lừa gạt mình, lúc này mới nhảy xuống giường.

“Grừ grừ” Vậy tôi đi săn bắt trước nha?

Kiều Nghệ vừa nói, vừa đi về phía cổng, nhưng cô cẩn thận đi từng bước, rõ ràng không đành lòng rời đi.

Thẩm Chi Hủ cũng không hiểu vì sao hổ trắng lớn lại dính mình như vậy, nhưng việc đó không ảnh hưởng tới việc anh có ấn tượng tốt về cô.

Lúc cô quay đầu nhìn mình một lần nữa, anh vẫy vẫy tay.

“Em cứ đi đi, tôi ở chỗ này chờ em trở về.”

Có câu nói này của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ càng yên tâm hơn, nhưng vẫn không quên yên lặng nhìn anh mấy giây, grừ grừ vài tiếng rất nghiêm túc.

“Grừ grừ” Tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại, anh nhất định phải chờ tôi trở về.

“Grừ grừ” Anh không được chạy trốn đâu nhé, nếu không tôi sẽ rất tức giận!

Thẩm Chi Hủ thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, thần sắc trên mặt anh cũng nghiêm chỉnh hơn mấy phần, gật đầu nhẹ với cô.

“Em đi đi.”

Lần này, Kiều Nghệ không còn cẩn thận đi từng bước nữa, cô mở rộng tứ chi, nhẹ nhàng chạy vội ra ngoài.

Ừm, lúc này Người đẹp ốm yếu còn non nớt hơn Người đẹp ốm yếu mà cô quen biết nữa, nhìn rất đáng yêu, ha ha ha

Kiều Nghệ vừa chạy vừa nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng lớn đang nghĩ gì, sau khi cô rời đi, một mình anh ngồi trên giường, đôi mắt rủ xuống không biết đang suy nghĩ gì, trên người tản ra hơi thở cô đơn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh cử động, đi từ trên giường xuống, nhìn thấy ba lô trên mặt đất và vài vật phẩm lẻ tẻ vụn vặt, mi tâm khẽ động.

Hổ trắng lớn này vậy mà cũng lấy vật tư?

Thẩm Chi Hủ nhìn lướt sơ qua, trên mặt đất đều là đồ ăn và thức uống.

Anh không thể nhìn mặt đất bừa bộn như vậy, dứt khoát ngồi xuống nhặt tất cả đồ đạc vào trong ba lô, nhưng lúc chạm phải vỏ kim loại bên ngoài con d.a.o găm anh dừng lại.

Mấy giây sau, anh cầm lấy con d.a.o găm, rút vỏ bọc kim loại ra, cẩn thận dò xét độ sắc bén của lưỡi dao, cũng không biết anh nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt anh hiện lên vẻ kiên định, môi mỏng hơi tái nhợt cũng mím chặt.

Thẩm Chi Hủ kiểm tra d.a.o găm xong thì nhìn ra phía sau lưng, chiếc đuôi to khỏe phủ đầy vảy màu vàng nhạt lọt vào trong tầm mắt của anh. Rất nhanh, trong mắt anh hiện lên vẻ chán ghét, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng.

Loading...