Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 431

Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:22:30
Lượt xem: 101

Bàn tay không duỗi về sau, bắt lấy cái đuôi, xúc cảm lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay khiến anh càng thêm căm ghét, tay cầm con d.a.o găm cũng bắt đầu khua khoắng trước cái đuôi giống như đang cắt một góc.

Chỉ là phần gốc của cái đuôi kia nối liền với xương cụt của anh, anh có thể sờ đến nhưng không nhìn thấy, loại tình huống này không dễ hạ dao, anh chỉ đành đưa hai tay ra phía sau lưng, tìm tòi chỗ hạ dao.

Lúc này, Kiều Nghệ ngậm một con thỏ biến dị to lớn trở về, cô nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang định cắt đứt đuôi của mình. Cô kinh ngạc đến mức tâm thần chấn động, vội vàng buông con thỏ lớn đang ngậm trong miệng, hung dữ gầm lên một tiếng.

“Grào!” Người đẹp ốm yếu, anh đang làm gì vậy?

Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng lớn trở về lúc nào, anh bị tiếng rống hung dữ của cô làm giật nảy mình, tay khẽ run con d.a.o găm sắc bén rơi xuống trên chiếc đuôi. Nhưng anh không ngờ tới, lớp vảy bao trùm trên chiếc đuôi rất cứng rắn, d.a.o găm đơn giản không thể cắt được nó.

Anh tiếc nuối lắc đầu, một giây sau, một cái đầu lông lớn mượt mà chen tới, một cái đuôi quấn trên cổ tay anh, kéo tay cầm d.a.o găm cách xa chiếc đuôi màu vàng nhạt.

Thẩm Chi Hủ hơi sững sờ, ánh mắt hướng xuống, thấy bên trong đôi mắt to tròn màu lam nhạt chứa đựng đầy sự lo lắng.

Nó… Đang lo lắng cho mình sao?

Thẩm Chi Hủ hơi buồn cười, nhưng anh phát hiện mình không cười nổi, chỉ có thể ra vẻ thoải mái mà nhún vai, nói: “Em trở về rồi sao?”

Ánh mắt lướt qua phía sau cô, anh nhìn thấy cách đó mấy bước có xác của con thỏ biến dị khổng lồ, ánh mắt anh hơi ngừng lại: “Đây là thỏ biến dị?”

Kiều Nghệ không trả lời anh, cô vẫn nhìn anh chằm chằm.

Người đẹp ốm yếu lại có suy nghĩ muốn cắt đuôi, điều này cũng giúp cô hiểu rõ một chuyện…

Kiếp trước sau khi Người đẹp ốm yếu chạy thoát khỏi viện nghiên cứu, chắc chắn đã phải tự cắt đứt đuôi của mình!

Như vậy đau đớn biết nhường nào!

Chỉ mới tưởng tượng thôi, Kiều Nghệ đã thấy rất đau lòng, đôi mắt vì khổ sở mà phủ thêm một tầng hơi nước.

Thẩm Chi Hủ nhíu mày, không hiểu sao anh lại hoảng loạn, tay chân luống cuống nói: “Em sao vậy?”

Sau khi nói xong, anh đột nhiên hiểu ra rằng mình đang khiếp sợ, còn có chút xíu cảm động, anh vội ném con d.a.o găm xuống đất: “Tôi ném rồi, em đừng khóc.”

“Grừ grừ” Còn lâu tôi mới khóc!

Kiều Nghệ không nguyện ý thừa nhận, nhưng nước mắt vẫn thuận theo khóe mắt lăn xuống.

Cô hơi tức giận, nâng móng vuốt lên muốn lau khô nước mắt của mình.

Nhưng móng vuốt của cô không linh hoạt như bàn tay, càng lau thì nước mắt càng lan ra khắp khuôn mặt.

Kiều Nghệ: “...”

Thẩm Chi Hủ thấy thế, cố nén cười, cầm lấy móng vuốt lớn của cô: “Em đừng nhúc nhích, để tôi lau giúp em.”

Kiều Nghệ nghe lời đứng im, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ bị nhìn chăm chú như thế, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh giống như bên ngoài.

Từ trước đến bây giờ anh không phải người dễ xúc động, nhưng đối với hổ trắng lớn dính người này, cô luôn có cách để khơi dậy chút cảm xúc ít ỏi của anh.

Thẩm Chi Hủ nghĩ vậy thì ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe giống như vừa mới được gột rửa của cô.

“Grừ?”

Kiều Nghệ nghiêng đầu, kêu một tiếng không có ý nghĩa.

Thẩm Chi Hủ đưa tay sờ lỗ tai của cô: “Có thể nói cho tôi biết, tại sao em lại cứu tôi không?”

Kiều Nghệ chớp mắt vài cái.

“Grừ grừ” Không cứu anh thì tôi cứu ai?

Trong lúc đi săn, cô đã cẩn thận suy nghĩ, cô xuyên qua đây, còn xuyên vào bên trong sở nghiên cứu, không phải ông trời đã sắp xếp cho cô đến cứu Người đẹp ốm yếu sao?

Nhớ đến hành động vừa rồi của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ nhăn mũi.

Ôi, Người đẹp ốm yếu của cô là một tên nhóc đáng thương.

Thẩm Chi Hủ có thể cảm nhận hổ trắng lớn đang trả lời mình, nhưng anh không nghe hiểu cô nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Dù thế nào, tôi vẫn cảm ơn em.”

Kiều Nghệ nghiêng đầu cọ xát vào lồng n.g.ự.c anh, yết hầu phát ra tiếng sột soạt sột soạt mơ hồ không rõ.

Không cần cám ơn đâu, đây là chuyện tôi nên làm.

Thẩm Chi Hủ thuận thế ôm lấy cổ của cô, ánh mắt rơi vào t.h.i t.h.ể con thỏ biến dị cách đó không xa: “Có phải mày nên ăn gì đó không?”

Kiều Nghệ gật gật đầu, chậm rãi lui lại mấy bước.

Thẩm Chi Hủ cho rằng cô đi ăn, nào ngờ cô lại đi về phía chiếc ba lô, móng vuốt to dày có chút vụng về muốn móc đồ vật từ bên trong ra.

Thấy vậy, anh nói: “Em muốn lấy cái gì? Để tôi giúp em.”

Kiều Nghệ dừng tay, dùng móng vuốt chỉ chỉ bên trong ba lô, ra hiệu anh kéo khóa ngăn bên trong.

Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, kéo khóa kéo ngăn bên trong ra, phát hiện bên trong chứa ba viên tinh hạch màu hồng.

Từ trước đến nay anh chưa từng thấy tinh hạch màu này, anh ngẩn người một giây, lấy toàn bộ chúng ra, đặt trước mặt hổ trắng lớn.

“Mày muốn cái này?”

Chỉ thấy hổ trắng lớn khẽ gật đầu, vươn móng vuốt ra, đẩy tinh hạch màu hồng đến trước mặt anh.

“Cho tôi ư?” Thẩm Chi Hủ khẽ nhíu mày, thấy hổ trắng lớn gật nhẹ đầu, anh mỉm cười đẩy tinh hạch màu hồng trở lại: “Tao là dị năng giả hệ không gian, không dùng được loại tinh hạch màu này.”

Mà lại, anh cũng không biết tinh hạch màu hồng này của tinh hạch của dị năng gì.

Nhưng mà, hổ trắng lớn hiểu tiếng người dường như không hiểu lời anh nói, lại đẩy tinh hạch màu hồng đến trước mặt anh.

Anh có chút bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó, lại thấy ánh mắt cố chấp của cô, lời nói đều nuốt vào trong.

“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, tôi biết anh rất chán ghét cái đuôi kia, nhưng biện pháp cắt đuôi kia không an toàn, nơi này không có dị năng giả hệ chữa trị có thể giúp anh trị liệu, cho nên hiện tại anh chỉ có thể hấp thu tinh hạch màu hồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-431.html.]

“Grừ grừ” Chờ thêm khoảng thời gian nữa, anh chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, tôi sẽ dẫn anh tới căn cứ Đông Nam tìm Trần Tống. Đến lúc đó có Trần Tống ở đó, dù anh cắt đứt cái đuôi, cũng không nguy hiểm tính mạng.

Thẩm Chi Hủ không biết cô đang nói cái gì, nhưng anh có thể hiểu hổ trắng lớn rất muốn anh hấp thu tinh hạch màu hồng này, nhưng hấp thu tinh hạch không tương thích có thể gặp nguy hiểm bị c.h.ế.t vì nổ tung cơ thể, anh...

“Em muốn tôi hấp thu tinh hạch này sao?”

Kiều Nghệ gật đầu.

“Nhưng hấp thu tinh hạch không tương thích tôi có thể c.h.ế.t vì nổ tung cơ thể rất nguy hiểm.”

Kiều Nghệ lắc đầu.

“Grừ grừ” Hấp thu tinh hạch màu hồng này sẽ không chết!

Trước đó Trần Tống hấp thu tinh hạch màu hồng có thể biến đuôi rắn thành đùi người, nếu Người đẹp ốm yếu hấp thu, chắc chắn có thể thu lại cái đuôi không phải của loài người kia!

“... Ý của em là hấp thu tinh hạch màu hồng này không có nguy hiểm gì cả?” Thẩm Chi Hủ chần chờ một chút, thử dò hỏi cô, nhận được cái gật đầu chắc chắn của hổ trắng lớn, anh không nói nữa.

Kiều Nghệ cảm nhận được sự do dự của Người đẹp ốm yếu thì tiếp tục không ngừng cố gắng, ra sức nũng nịu tỏ vẻ dễ thương dựa vào người anh, khống chế sức lực cọ vào cánh tay của anh.

“Grừ Grừ” Người đẹp ốm yếu, anh mau hấp thu đi.

“Grừ grừ” Nhanh nào, nhanh nào.

Từ trước tới nay Thẩm Chi Hủ không biết một con hổ trắng lớn cũng biết tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu, anh ung dung thưởng thức một hồi, dưới ánh mắt tha thiết của cô anh mới cầm lấy một viên tinh hạch màu hồng lên.

Thôi, cái mạng này của anh cũng do hổ trắng lớn cứu, thỏa mãn yêu cầu của cô cũng không phải không thể, nếu cơ thể nổ tung mà chết, anh cũng chỉ đành trách may mắn của mình không đủ.

Thẩm Chi Hủ an ủi bản thân như vậy, năm ngón tay thu thập, bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong viên tinh hạch màu hồng.

Kiều Nghệ cảm nhận được Người đẹp ốm yếu bắt đầu hấp thu tinh hạch, không làm phiền anh nữa, trái tim không khỏi nhấc lên nín thở ngưng thần chăm chú nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ chưa từng hấp thu năng lượng trong tinh hạch, vì thế anh hơi kinh ngạc khi có một dòng nước ấm tràn từ lòng bàn tay vào khắp cơ thể anh. Hơn nữa, khi dòng nước ấm này chảy trong cơ thế lại cho anh một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, gương mặt vô thức giãn ra.

Chẳng bao lâu, tinh hạch màu hồng nắm trong lòng bàn tay biến thành tro tàn. Khi Thẩm Chi Hủ cho rằng như vậy là kết thúc thì đột nhiên một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể anh, anh không hề phòng bị, đau đến mức khẽ rên một tiếng.

Đây là muốn nổ tan xác mà c.h.ế.t sao?

Vào giờ phút như thế này, nội tâm của anh không phải hiện lên sự tuyệt vọng, mà là giải thoát.

Có lẽ c.h.ế.t đi như thế cũng tốt.

"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu! Anh cố chịu đựng một chút! Anh cố chịu đựng một chút!

Kiều Nghệ thấy anh đau đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng đau thắt lại, cô không dám đụng vào người anh, chỉ có thể kêu grừ grừ để di chuyển sự chú ý của anh.

Nghe được tiếng kêu của hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ cố gắng ngước mắt lên nhìn cô, anh lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi trông thấy đôi mắt màu lam nhạt đó chứa đầy lo lắng.

Anh sợ sau khi mình c.h.ế.t đi, con hổ trắng lớn đáng yêu và hiểu nhân tính này sẽ tự trách.

Đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên một tia nghị lực khi nghĩ đến đây, anh cắn răng muốn nhịn xuống cơn đau dữ dội này. Liếc nhìn bộ lông xinh đẹp của hổ trắng lớn, anh không hề nghĩ ngợi mà duỗi hai tay ra ôm lấy, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, như thể làm thế thì có thể dịu bớt cơn đau.

Khoảnh khắc Kiều Nghệ bị ôm lấy, đầu tiên cô có hơi sững sờ, sau đó cũng không dám cử động vì sợ sẽ làm cho Người đẹp ốm yếu càng khó chịu hơn.

"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, anh sao rồi?

"Grừ grừ?" Anh vẫn ổn chứ?

Nghe thấy tiếng của hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ cố gắng cong môi cười.

"Tôi không sao..."

Tuy là nói như vậy nhưng giọng của anh lại căng thẳng, rõ ràng có thể cảm nhận được anh đang chịu đựng cơn đau tột cùng.

Kiều Nghệ đau lòng khôn xiết, nhưng cũng biết đây là quá trình cần phải trải qua sau khi hấp thu tinh hạch màu hồng, chỉ hy vọng cơn đau trên người anh có thể sớm kết thúc.

"Nói mới nhớ, tôi còn, chưa từng nói, tên của tôi với em..." Thẩm Chi Hủ lại mở miệng nói chuyện.

"Grừ grừ." Đã là lúc nào rồi, Người đẹp ốm yếu, anh không cần nói đâu.

Kiều Nghệ nghe cũng cảm thấy hết hồn hết vía.

"Tôi tên là Thẩm Chi Hủ, em, em tên là gì?"

"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh tiết kiệm sức lực đi.

Thẩm Chi Hủ vô thức cọ vào bộ lông trên người hổ trắng lớn, mặc dù gương mặt sẽ cảm thấy đau nhói, nhưng không đáng là gì với cơn đau dữ dội toàn thân không biết tên kia.

"Tôi quên mất, tôi không hiểu em đang nói gì cả." Anh dừng một lát, miễn cưỡng cong môi cười: "Tôi có thể đặt cho em một cái tên không?"

Kiều Nghệ: "..."

Cô bất lực run tai một cái, cuối cùng thỏa hiệp.

"Grừ grừ." Anh đặt đi.

Cô muốn xem xem, Người đẹp ốm yếu đặt tên dở tệ có thể đặt cho mình cái tên hay ho gì ở kiếp này?

Có lẽ là nói chuyện với hổ trắng lớn nên sự chú ý dời đi không ít, Thẩm Chi Hủ cảm thấy cơn đau đớn trên người cũng không khó chịu đựng như vậy, nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh không thèm để ý mà tập trung suy nghĩ nên đặt tên gì cho hổ trắng lớn.

Mấy giây trôi qua, anh nói: "Em là hổ trắng, hay tôi gọi em là Đại Bạch nhé?"

Đây chính là tên của mama, cô từ chối.

Kiều Nghệ lắc đầu, tỏ ý mình không muốn cái tên này.

Thẩm Chi Hủ hít sâu một hơi: "Không thích hả?"

Anh nói xong lại suy nghĩ cái tên khác.

Thế nhưng anh là người không giỏi đặt tên, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái tên nào hay. Cuối cùng, vào lúc anh sắp bỏ cuộc thì đột nhiên ánh sáng lóe lên, anh nghĩ đến tiếng kêu của hổ trắng này.

Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy lộ ra ý cười: "Tôi gọi em là Ngao Ngao, được không?"

Kiều Nghệ hoàn toàn bị sốc, cô làm thế nào cũng không thoát khỏi cái tên "Ngao Ngao" này thì phải? Nhưng cô cũng không thể không nói rằng, Người đẹp ốm yếu không hổ là Người đẹp ốm yếu, dù là kiếp nào cũng đều đặt tên dở tệ như thế.

Loading...