Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:41:29
Lượt xem: 274

"Grừ."

Hổ mẹ nhẹ nhàng rống lên một tiếng, xem như chào hỏi thú hai chân này.

Thẩm Chi Hủ khẽ nhướng mày, bờ môi khơi hiện lên nụ cười: "Mi là mẹ của Ngao Ngao sao? Chào mi, ta tên là Thẩm Chi Hủ."

(Thẩm Chi Hủ: Chào mẹ vợ!

Đại Bạch: “Rống…”)

Hổ mẹ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.

Khung cảnh hài hòa này khiến tất cả mọi người đang xem đều tấm tắc lấy làm lạ, ngược lại là Trình Dao cảm thấy có hơi chướng mắt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Vẫn là Cố Hựu Kỳ thấy người vây xem càng ngày càng đông nên đề nghị bọn họ trở về rồi nói.

Cứ như vậy, Thẩm Chi Hủ dẫn hai hổ trắng một lớn một nhỏ, sau lưng còn có Trình Dao mặt vô cảm đi theo về khu dân cư của dị năng giả.

“Grừ grừ…” Mẹ, đây là căn cứ Hoài Long chỗ mà con và Người đẹp ốm yếu đang ở, mặc dù hơi nhỏ nhưng nội thất đầy đủ!

Kiều Nghệ vui vẻ gật đầu đắc ý, dẫn hổ mẹ lần đầu tới căn cứ thoải mái đi dạo quanh căn nhà một phòng tắm một phòng ngủ.

Hổ mẹ cũng cẩn thận quan sát xung quanh xem chỗ ở bây giờ của nhóc con.

Khuôn mặt Thẩm Chi Hủ không biểu cảm nghênh đón Trình Dao đi vào nhà, anh nhìn biểu cảm vui sướng của hổ trắng nhỏ cũng không nhịn được mỉm cười, nhưng khi nhìn sang Trình Dao lại vụt tắt đi vài phần ý cười.

“Căn nhà hơn nhỏ một chút, cô ngồi xuống sô pha trước đi!”

Gần cửa có một chiếc ghế sô pha, Thẩm Chi Hủ kêu Trình Dao ngồi xuống.

Sau khi Trình Dao mịt mờ quan sát trang trí trong nhà xong, lúc này mới ngồi xuống sô pha.

“Lần đầu gặp mặt, tôi là Trình Dao, chắc anh là chủ nhân của Đại Bạch nhỉ?”

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Đại Bạch lại khăng khăng về thành phố Lang rồi, thì ra ở đó không chỉ có hổ con của nó mà còn có chủ nhân nữa.

Nhưng những thứ này rõ ràng đều không có ở kiếp trước, căn cứ Hoài Long không có dị năng nào tên Thẩm Chi Hủ, xem ra nàng sống lại thay đổi khá nhiều chuyện.

Trình Dao đi thẳng vào vấn đề khiến Thẩm Chi Hủ hơi ngạc nhiên, sau khi trong lòng ngẫm đi ngẫm lại hai chữ ‘chủ nhân’, anh cười như không cười.

“Thẩm Chi Hủ.” Anh giới thiệu tên mình trước, sau đó mới nói: “Nếu như trong miệng cô Đại Bạch chỉ là mẹ của Ngao Ngao, vậy xin lỗi tôi cũng không phải chủ nhân của nó.”

Ngay cả hổ trắng nhỏ Thẩm Chi Hủ cũng không nghĩ mình là chủ nhân của cô, anh cảm giác mình bản thân giống như đồng bọn của cô hoặc giống như một người chăn nuôi.

(Kiều Nghệ: Là chồng!

Thẩm Chi Hủ: Dạ, vợ!)

Trình Dao nghe được lời này ban đầu là sửng sốt, sau đó trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng khôn xiết, cuối cùng nàng nghĩ đến dáng vẻ lúc gặp chỉ còn hơi thở thoi thóp của Đại Bạch, lửa giận trong lòng bùng lên, giọng điệu khá lạnh lùng.

“Nếu anh không phải chủ nhân của Đại Bạch, vậy tại sao phải để cho một mình nó chống lại zombie tốc độ cấp 4, nếu như không phải tôi cứu nó đã…”

Từ cuối cùng dù thế nào Trình Dao cũng không nói ra khỏi miệng được, đôi môi đỏ mím chặt.

Mà Thẩm Chi Hủ bị Trình Dao chỉ trích bất ngờ cũng sửng sốt một chút.

Zombie tốc độ cấp 4?

Đây là chuyện mà anh chưa từng được biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-82.html.]

Anh vô thức nhìn về phía hổ trắng nhỏ.

Vốn dĩ Kiều Nghệ đang nằm trên người hổ mẹ chuyên tâm để nó l.i.ế.m lông cũng bị lời chỉ trích của nữ chính đứng hình vài giây, ngaooo một tiếng cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào đầu hổ mẹ.

“Ngao ngao…” Mẹ chịu khổ rồi.

“Ngao ngao…” Bây giờ dị năng của con đã tăng lên cấp 3 rồi, sau này có gặp nguy hiểm mẹ không thể tự mình chống chọi nữa, con cũng có thể giúp được.

Kiều Nghệ thề son sắt đảm bảo, giọng nói của Trình Dao lại vang lên lần nữa.

“Sao anh không nói chuyện?”

Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, khẽ cau mày.

Cô rất cảm kích nữ chính đã cứu hổ mẹ, nhưng nàng vừa đến không phân phải trái đúng sai đã chỉ trích Người đẹp ốm yếu như vậy có hơi quá đáng nha?

Cũng ngay lúc này Thẩm Chi Hủ cũng suy đoán một hồi nguyên nhân và kết cục, hổ trắng lớn chắc cũng vì hổ trắng nhỏ nên mới tự mình dẫn dụ zombie tốc độ cấp 4, sau đó bị thương nặng được Trình Dao cứu.

Nếu như vậy thì hổ trắng nhỏ từ đâu đến? Hổ trắng lớn được Trình Dao cứu, mà Trình Dao thì lại ở căn cứ Hoài Long?

Từng sự bí ẩn hiện lên trong đầu Thẩm Chi Hủ, thêm việc thuốc men và vật liệu lần trước, anh càng cảm thấy trên người hổ trắng nhỏ chồng chất nhiều điểm đáng ngờ.

Trong lúc Thẩm Chi Hủ lại nghe thấy giọng nói hàm chứa bực mình của Trình Dao, anh cất những sự ngờ vực trong lòng, khuôn mặt cười cho có: “Tôi không biết ý cô nói là gì? Lúc tôi gặp Ngao Ngao thì chỉ có một mình em ấy thôi.”

Nếu như hổ trắng lớn thật sự vì hổ trắng nhỏ mà dẫn dụ zombie tốc độ cấp 4, như vậy nó là vì cứu con của chính mình, mặc kệ là ai cũng không thể chỉ trích.

Hiển nhiên Trình Dao không ngờ tới Thẩm Chi Hủ sẽ trả lời câu này, nàng là người thông minh cũng nghĩ đến khả năng của anh, ánh mắt không nhịn nổi nhìn vào Đại Bạch, nhưng lúc nhìn thấy hổ trắng con vẻ ngoài giống hệt đang nằm trên lưng nó, trong lòng dâng lên một cảm giác không tên.

Trình Dao biết bản thân quá kích động rồi, nàng bình tĩnh lại tâm trạng mình: “Xin lỗi anh, tôi kích động rồi.”

Thẩm Chi Hủ không lên tiếng, bầu không khí trong nhà có hơi ngại ngùng, nhân vật duy nhất không bị ảnh hưởng là hổ mẹ vừa mới tìm thấy nhóc con của mình.

Hổ trắng lớn nhận thấy hổ trắng nhỏ nằm trên lưng mình không yên giấc, hổ mẹ nhẹ nhàng lắc con xuống. Sau khi thấy khuôn mặt lơ mơ của con mình, hổ mẹ há miệng cắn vào cái cổ mềm mại của nhóc con, đang chuẩn bị ngậm lên lại phát hiện nhóc con nặng hơn nhiều rồi nên đành phải buông ra, tìm chỗ khác để cắn rồi đi đến bên cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài đang chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, vừa đúng lúc để hai mẹ con phơi nắng.

Kiều Nghệ rất lâu rồi không có nhận được cảm giác này nên nghẹn ngào trong cổ họng, cô nhìn thoáng Người đẹp ốm yếu vừa luyến tiếc vừa bất lực. Nhưng khi nhìn thấy một nụ cười chợt hiện lên trong đôi mắt đen tuyệt đẹp của anh, khuôn mặt hổ thoắt cái lại nóng lên rồi.

“Gào gào gào…” Mẹ này, chúng ta thương lượng đi, ở trước mặt Người đẹp ốm yếu có thể giữ chút mặt mũi cho con được không?

Tiếc là hổ mẹ hoàn toàn không biết nhóc con mình đang gào gào gào vì cái gì, sau khi nó bỏ cô xuống nó thì nằm cạnh bên cửa sổ tắm nắng, nhân tiện kéo hổ con đến trước mặt mình, cái lưỡi to dày màu hồng chậm rãi l.i.ế.m cái đầu tròn xốc xếch của nhóc con.

Thoáng cái Kiều Nghệ đã bị hổ mẹ l.i.ế.m đến mức nằm lật ngửa người, cô không thể làm gì khác hơn là liều mạng chống đỡ thân mình.

Cảnh tượng này rất ấm áp, ít ra Thẩm Chi Hủ vẫn rất thích nhìn dáng vẻ cam chịu của hổ trắng nhỏ, đáng tiếc người phụ nữ bên cạnh quá biết phá vỡ khung cảnh lại mở miệng vào lúc này: “Vậy anh định làm như thế nào?”

Thẩm Chi Hủ không nỡ thu tầm mắt về, hỏi thẳng: “Cái gì mà định làm như thế nào?”

Lời Trình Dao muốn nói cũng không biết vì sao lại nuốt trở lại.

Bây giờ Trình Dao biết Đại Bạch không có chủ nhân, chỉ có một bé hổ con, vậy sau này chắc chắn nó sẽ ở bên cạnh con mình, mà hổ con được người đàn ông trước mặt tên Thẩm Chi Hủ nuôi dưỡng, vậy có nghĩa là Đại Bạch sẽ ở lại bên cạnh anh?

Nói một cách công bằng, kiếp trước Trình Dao và Đại Bạch có mối quan hệ đồng bọn chiến đấu thân thiết và khắng khít, nàng không hy vọng kiếp này nó sẽ rời khỏi nàng, cho nên dù có thế nào bản thân cũng sẽ mãi đấu tranh vì điều đó.

Ánh mắt Trình Dao dần trở nên kiên định: “Về vấn đề sở hữu bọn họ.”

“Vấn đề sở hữu?” Thẩm Chi Hủ lặp lại một lần, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười, khẽ cười một tiếng.

Tai Kiều Nghệ giật giật theo bản năng ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.

Vốn dĩ thường ngày Người đẹp ốm yếu đã xinh đẹp rồi, bây giờ cười một cái nhan sắc càng rạng rỡ hơn nhiều, cô rất tự nhiên mà bị vẻ đẹp của anh đả kích, len lén đi từ từ đến bên người của mẹ, thấp giọng hỏi: “Gào gào…” Mẹ xem Người đẹp ốm yếu có phải rất đẹp hay không?

Loading...