Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:41:46
Lượt xem: 280
“Gào gào…” Con nói với mẹ này, Người đẹp ốm yếu đúng là loài người đẹp nhất mà con thấy, những nam ngôi sao kiếp trước mà con từng thấy cũng không sánh nổi Người đẹp ốm yếu.
Hổ mẹ nghe nhóc con kêu to gào gào thì nhìn theo ánh mắt cô, ánh mắt hổ nhìn vào hai thú hai chân cách đó không xa, l.i.ế.m lông quanh miệng không biết đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên Thẩm Chi Hủ cười nhẹ khiến cho Trình Dao đang chột dạ trong tức khắc mặt nóng lên, giọng nói gượng gạo: “Anh cười cái gì?”
“Cô Trình, cô không cảm thấy vấn đề này buồn cười à?” Thẩm Chi Hủ dần dần ngừng cười, ý cười trong mắt cũng biến mất sạch: “Tôi nghĩ cô cũng biết động vật biến dị đã không còn là những dã thú trước kia bị con người nuôi nhốt trong lồng sắt nữa, chúng nó bây giờ tự có lối suy nghĩ và cách nghĩ của riêng mình, vấn đề thuộc về ai không phải do tôi và cô quyết định, mà là xem nguyện vọng của bọn họ.”
Câu nói này giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt của Trình Dao, đau rát, đương nhiên nàng hiểu rõ điều đó, nhưng bản thân nàng thật sự không muốn rời xa Đại Bạch.
“Được, vậy thì tôi hỏi mong muốn của Đại Bạch.” Trình Dao hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi về phía hổ trắng lớn, ngồi xổm xuống bên cạnh nó. Sau đó nàng nghiêm túc và trịnh trọng nhìn vào đôi mắt tròn trịa màu xanh lam nhạt như thủy tinh của nó: "Đại Bạch, mi có bằng lòng ở bên cạnh và làm bạn chiến đấu của ta không?"
Vốn dĩ hổ mẹ đang l.i.ế.m móng vuốt của mình nhưng khi nghe câu hỏi của thú hai chân bèn lắc nhẹ cái đuôi, ánh mắt nhìn vào nhóc con đang ở một bên.
Trình Dao cũng thuận thế nhìn qua biết hổ con là mấu chốt đột phá của vấn đề, trên mặt nở ra nụ cười thân thiết.
“Chào hổ con, ta là Trình Dao, trước đây từng cứu mẹ của mi, mi có bằng lòng cùng mẹ đi theo ta không? Ta sẽ đối xử cực kỳ tốt với bọn mi.” Trình Dao đặc biệt nhấn mạnh những chữ cuối.
Ngay từ trước khi tới căn cứ Hoài Long Kiều Nghệ cũng đã nghĩ sau này sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô không nghĩ tới ngày phải lựa chọn sẽ nhanh đến như vậy.
Cô luyến tiếc hổ mẹ, nhưng vì để bản thân và hổ mẹ có thể sống sót ở tận thế này lâu hơn một chút, chắc chắn không thể rời khỏi Người đẹp ốm yếu.
Cho nên giữa nữ chính và Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ kiên định lựa chọn anh.
Đừng nói Trình Dao có hào quang nữ chính, ở trong quyển tiểu thuyết tận thế lừa bịp này, trùm phản diện mới là người thắng cuối cùng, nữ chính và nam chính ở trước mặt trùm phản diện cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy hạ quyết tâm tàn nhẫn, cọ xát khuôn mặt hổ mẹ, cảm nhận hàm râu của hổ mẹ quấn lại gò má làm cô đau đớn, lòng cũng đau thắt như vậy.
Kiều Nghệ cọ xát xong bàn chân ngắn vững vàng đi về bên chân Người đẹp ốm yếu, dùng đầu cọ vào bắp chân anh.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu tôi chọn anh đó.
Mặc dù Kiều Nghệ đã chuẩn bị tâm lý xong nhưng vẫn không nhịn được mà khóc, cô không muốn cho người khác nhìn thấy dáng vẻ khóc thút thít của mình, bèn vùi mặt vào bên quần của Người đẹp ốm yếu.
Thật không ngờ tới, lúc cô vùi mặt vào quần Thẩm Chi hủ thì hổ mẹ cũng hành động, nó kiên định đi về phía nhóc con, cúi đầu l.i.ế.m liếm cái đầu tròn nhỏ. Sau đó ngậm gáy cô nhẹ nhàng nhảy một cái lên sô pha, thân thể cao lớn đẩy Thẩm Chi Hủ rớt khỏi ghế sô pha.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Mẹ của Ngao Ngao thật là mạnh mẽ.
(Thẩm Chi Hủ: Bị mẹ vợ ghét bỏ phải làm sao? Cầu online!!!)
Kiều Nghệ chỉ ngây ngốc ngẩng đầu, nước mắt bị hổ mẹ dịu dàng l.i.ế.m hết.
“Ngaooo?”
Sắc mặt Trình Dao không tốt lắm: “Đại Bạch, mi chọn cùng hổ con ở lại đây sao?”
Hổ mẹ không trả lời Trình Dao, nhưng hành động của nó đã nói rõ tất cả.
Trình Dao không muốn từ bỏ, sau đó nói: “Đại Bạch, mi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?”
Kiều Nghệ bị ảnh hưởng của tiểu thuyết nên trong tiềm thức cảm thấy hổ mẹ nhất định sẽ rời đi cùng nữ chính, cho nên cô hiểu lúc này là hổ mẹ lựa chọn mình, kích động điên cuồng lắc đuôi, không ngừng l.i.ế.m khuôn mặt hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ thật sự muốn theo con, mà không phải theo nữ chính sao?
Trái ngược với sự xúc động của nhóc con, có thể nói là hổ mẹ bình tĩnh hơn nhiều, nó đưa móng vuốt ấn cô trên sô pha, ngăn không cho hổ con l.i.ế.m mình.
Cũng vì vậy mà tâm trạng kích động của cô dần ổn định.
Tuy là cô không nhớ rõ tình tết nhưng cô biết quan hệ của hổ mẹ và nữ chính rất tốt, song nhìn lại tất cả sự việc phát sinh ngày hôm nay, cô cảm thấy quan hệ của hai người đó cũng không phải là tốt như vậy ha? Hình như vẫn luôn là nữ chính dính vào cái m.ô.n.g lạnh lùng của hổ mẹ thì phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-83.html.]
Đây là vì cái gì?
Kiều Nghệ không hiểu, mắt tròn ngu nga ngu ngơ nhìn hổ mẹ, bỗng chốc ánh sáng trong đầu chợt loé lên, nghĩ tới sự việc luôn bị cô bỏ sót, đó chính là trong tiểu thuyết hoàn toàn không hề miêu tả hổ mẹ có con nha!
Cho nên là cô xuyên qua đã thay đổi tất cả, hay nói cách khác trong tiểu thuyết không có chỗ nào miêu tả là do hổ con không may bỏ mạng rồi?
Kiều Nghệ chợt lạnh sống lưng, nép vào trong lòng hổ mẹ.
Trình Dao mong đợi nhìn Đại Bạch, đáng tiếc trong mắt nó chỉ có hổ con, vẫn không bị lay động trước đề nghị của nàng.
Sự thất vọng như thuỷ triều dâng lên trong lòng Trình Dao, nàng hít một hơi thật sâu đành phải chấp nhận quyết định của Đại Bạch.
Chỉ là trước khi rời khỏi nàng vẫn không quên bổ sung thêm một câu: “Nếu như Đại Bạch thay đổi chú ý, mi có thể đến tìm ta.”
Trình Dao nói xong rời khỏi ngôi nhà, ở đây giờ chỉ còn lại Thẩm Chi Hủ và hai con hổ trắng.
Sau khi Thẩm Chi Hủ bị hổ mẹ đẩy ra vẫn đứng ở cạnh ghế sô pha, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn hổ trắng nhỏ.
Khi Trình Dao để hổ trắng nhỏ đưa ra lựa chọn, không phải anh cũng lo lắng cô sẽ chọn nàng mà rời xa mình sao?
Cũng may người hổ trắng nhỏ lựa chọn là anh.
Thẩm Chi Hủ nở nụ cười từ tận đáy lòng, vừa hay lúc này hổ mẹ ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam nhạt giống hệt hổ trắng nhỏ nhìn anh chằm chằm.
Nụ cười của anh không thay đổi mặc cho hổ mẹ đánh giá, sau cùng còn mỉm cười nói: “Sau này nhờ mi chỉ giáo nhiều rồi.”
Hổ mẹ đánh giá con thú hai chân này, cũng không nói gì cúi đầu chơi đùa với nhóc con.
Thẩm Chi Hủ cũng không để ý, nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy căn nhà hình như hơi nhỏ, để cho mẹ con Ngao Ngao ở thật sự quá thiệt thòi cho bọn họ, hoặc có lẽ anh nên đổi một căn nhà lớn hơn nhit?
Thẩm Chi Hủ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, cảm thấy mình có thể đưa vấn đề này vào chương trình nghị sự.
“Cốc cốc…”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Chi Hủ cho là Trình Dao không cam lòng rời đi nên quay lại, nhưng mở cửa nhìn lấy lại là Cao Hoằng Khải.
“Anh Thẩm, hôm nay anh có đi khu vực giao dịch nhiệm vụ không? Lúc tôi mới về có nghe nói hôm nay có một con hổ trắng lớn chạy vào khu vực giao dịch nhiệm vụ, suýt nữa khiến mọi người kinh sợ!”
Thẩm Chi Hủ vừa mở cửa ra Cao Hoằng Khải đã lải nhải không ngừng, đợi đến khi anh ta nói xong thì mong chờ nhìn anh, muốn nghe xem anh nói cái gì,
Ai biết Thẩm Chi Hủ cũng không nói gì mà nghiêng người sang để lộ ra mẹ con hổ bị anh che lại.
“Shhh…”
Cao Hoằng Khải nhìn rõ tình hình trong phòng hít vào một hơi khí lạnh.
Một con hổ trắng rất rất rất là to.
Anh ta lại có thể thấy tận mắt rồi!
“Anh Thẩm, anh đừng nói là con hổ trắng lớn là chính là con mà nãy tôi nói đó nha?” Cao Hoằng Khải bất ngờ phát hiện, anh ta lại thấy Thẩm Chi Hủ bình tĩnh gật đầu nhịn không được ôm lấy ngực.
Đậu xanh, rốt cuộc anh Thẩm đây là vận may gì thế, nuôi một con hổ trắng nhỏ còn chưa đủ, hiện tại lại nuôi một con hổ trắng lớn?
Anh ta gato sắp xỉu úp xỉu đao luôn rồi này!!!
Bộ dạng này của Cao Hoằng Khải quả là khiến cho người khác không đành lòng nhìn thẳng, Kiều Nghệ dứt khoát thu hồi tầm mắt, kéo kéo chòm râu của hổ mẹ.
Sau khi thu hút ánh mắt của mẹ, cô mở miệng để cho hổ mẹ nhìn hàm răng nhỏ đã mọc ra của mình.