XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 282
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:31:48
Lượt xem: 19
Mây tan sương mù tán, mặt trời vừa ló dạng.
Kỳ Niệm Nhất không đùa giỡn với Phi Bạch nữa, rút kiếm chậm rãi bước lên vân đài.
Vân đài lần này quá lớn, nàng đứng ở một đầu nhìn về phía Tạ Thiên Hành ở đầu bên kia, nhưng lại cảm thấy mình nhìn không rõ ràng như thường lệ.
Chỉ là hơi thở của Tạ Thiên Hành rõ ràng đã khác trước.
“Phá cảnh có thuận lợi không?” Kỳ Niệm Nhất hỏi.
Hôm nay không biết vì sao, Tạ Thiên Hành khoác một chiếc áo choàng đen ra ngoài quần áo của đệ tử Thương Hoàn, chiếc mũ trùm đầu che kín toàn thân khiến người khác không thể nhìn rõ mặt hắn.
Dưới đài, đệ tử Thương Hoàn sôi nổi thảo luận: “Trang phục của tiểu sư huynh hôm nay thật kỳ lạ.”
Tạ Thiên Hành bất đắc dĩ nói: “Không quá thuận lợi.”
Cố Diệp Phi
Lão giả trong đầu hắn nói liên tục không ngừng: “Xong đời xong đời xong đời, tại sao ngươi hoàn mỹ phá cảnh ra ngoài lại trời xui đất khiến kích hoạt năng lượng huyết mạch, ngươi đâu có biết dùng đâu! Với bộ dáng hiện tại của ngươi, nếu người của Văn gia tới thì không cần phải thử máu, liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngươi là người bọn họ đang tìm.”
Cuối cùng, lão giả đành cam chịu nói: “Chuyện tới hiện giờ, cũng chỉ có thể cầu nguyện hôm nay bọn họ đừng tới đây.”
Kết quả, miệng lão giả như miệng quạ đen, nói cái gì tới cái đó.
Tiếng trống chưa vang, lẽ ra là lúc hai người tập trung tinh thần và hơi thở để chuẩn bị cho trận chiến trên vân đài, nhưng vào lúc này, lại xuất hiện một đám mây đen lớn.
Ngay cả bình phán viên cũng sợ đến ngây người, vội vàng nói: “Luận đạo còn chưa bắt đầu, xin hai vị hãy thu thần thông của mình lại trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-282.html.]
Kỳ Niệm Nhất sầm mặt nhìn về hướng Nam, chỉ chốc lát đã thấy một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn bước xuyên mây mà đến.
Hơi thở trên người mỗi người bọn họ đều tương đương mạnh mẽ, nhóm người này yếu nhất cũng phải Nguyên Anh cảnh, mà tu vi của người đàn ông trung niên đi đã tới Hóa Thần cảnh Tàng Phong kỳ, vượt qua tất cả mọi người ở đây.
Khán đài trên mây, Thiên Cơ Tử đột nhiên đứng bật dậy.
Người xem dưới đài đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đám người này từ đâu mà đến và đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Tạ Thiên Hành có thể nghe thấy lão giả trong lòng hắn đang kêu rên: “Xong đời rồi, không ngờ lại tới nhanh như vậy.”
Trang Quân sắc mặt không rõ ra ngoài nghênh đón: “Xin hỏi chư vị có việc gì sao?”
Trong đoàn người, người đàn ông trung niên đi đầu có khuôn mặt bình thường, thậm chí còn lộ ra một chút hiền từ, hắn cười nói: “Từ lâu đã nghe nói ý nghĩa của Nam Hoa luận đạo và những người tu hành như chúng ta, lão hủ đưa đám tiểu bối trong tộc ra ngoài du lịch, đi qua nơi này, tình cờ gặp trận giành vị trí đầu bảng của Nam Hoa luận đạo, bèn nghĩ muốn xem xem kết cục thế nào.”
Hắn nho nhã lễ độ nói: “Đám người bọn ta lần đầu tiên ra khỏi Nam Cảnh, còn chưa hiểu rõ người bên ngoài đấu pháp như thế nào, không biết quý chủ có thể cho bọn ta một chỗ xem đấu, cũng để cho tiểu bối trong tộc học hỏi thêm kiến thức.”
Hai chữ “Nam Cảnh” vừa vang lên, dưới đài vang lên tiếng cảm thán hết đợt này đến đợt khác.
“Người Nam Cảnh tới?”
“Nam Cảnh không phải tị thế đã lâu sao? Vì sao bỗng nhiên có người ra ngoài, chẳng lẽ muốn khôi phục giao lưu với mấy châu khác sao?”
“Nhưng vì sao ta lại cảm thấy người tới không có ý tốt chứ.”
Lư Thu Đồng trợn ngược mắt lên: “Thì đúng là người tới không có ý tốt mà, nếu thật sự muốn xem đấu, cho dù không biết quy tắc tham gia thì cũng có thể đi từ chân núi lên rồi thông báo Tiên Minh một tiếng là được rồi. Ngay cả người phàm dưới chân núi nếu muốn cũng có thể lên núi xem Nam Hoa luận đạo lần này, huống chi bọn họ vốn là người tu hành.”
Nàng ta nói toạc ra: “Nam Cảnh đã ngừng giao lưu với ngoại giới từ lâu, không biết quy tắc bên ngoài, cũng không có nghĩa ngay cả lễ nghi bình thường bọn họ cũng không hiểu, bọn họ làm ra vẻ như vậy…”