XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:32:06
Lượt xem: 18
Ngọc Sanh Hàn chậm rãi cau mày lại: “Là vì ra oai phủ đầu.”
Kỳ Niệm Nhất mắt sắc phát hiện trong nhóm người Nam Cảnh có một thanh niên cầm một cái mâm tròn, con trỏ trên mâm không ngừng chuyển động, tự như đang cố gắng định vị phương hướng.
Bình phán viên vừa giơ dùi trống trong tay lên, hiện giờ không biết có nên đánh xuống hay không.
Trong lúc Trang Quân đang giằng co với đám người Nam Cảnh, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhíu mày, thu tầm mắt lại.
Trong tai nàng, bỗng nhiên truyền đến truyền âm nhập mật của Tạ Thiên Hành.
… “Thu lại ánh mắt của ngươi, đừng nhìn, đừng nghe. Trận luận đạo này đừng dùng bất kỳ năng lượng nào liên quan tới Bạch Trạch.”
Nàng nhìn thẳng vào Tạ Thiên Hành ở đối diện.
Cố Diệp Phi
Khuôn mặt của đối phương bị che khuất dưới mũ trùm đầu, không thể thấy rõ, chỉ lộ ra đường nét quai hàm của hắn.
Môi hắn khẽ mấp máy nhưng không phát ra âm thanh, chỉ làm thành khẩu hình.
Hai chữ kia là… nhớ lấy.
Lời nói của Tạ Thiên Hành, cùng với những gì Thiên Cơ Tử suốt đêm qua tới báo cho nàng, nàng đã đại khái đoán được mục đích của đám người Nam Cảnh này.
Hơn nữa, nàng cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc trên người đám người này.
Đáng lý ra nàng chưa từng gặp những người này mới đúng.
Tuy nhiên, hơi thở trên cơ thể đối phương khiến nàng cảm thấy sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình và bọn họ dường như có cùng nguồn gốc.
“Nàng sẽ nghe ngươi khuyên sao?” Lão giả sốt ruột hỏi.
Tạ Thiên Hành cười khổ: “Theo sự hiểu biết của ta về nàng, sợ là không có khả năng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-283.html.]
Trong trường hợp như vậy bảo nàng che giấu thực lực, không thể đánh một trận hết mình, thì thà để nàng không cần rút kiếm còn hơn.
Trong mắt Trang Quân tràn đầy nghi hoặc, một việc lớn như người Nam Cảnh tới mà bọn họ hoàn toàn không nhận được tin tức gì, xem ra thực lực của Nam Cảnh vẫn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Lão mặt không đổi sắc nở nụ cười: “Nếu đã như vậy, chúng ta đương nhiên là hoan nghênh rồi.” Lão cất cao giọng nói: “Tiểu Phàm, đi sắp xếp khán đài cho các vị khách quý.”
Trang Bất Phàm đáp ứng, dẫn nhóm người Nam Cảnh tới một chỗ khán đài thanh tịnh ngồi xuống.
Những người xem còn lại đưa mắt nhìn nhau, tuy không nói rõ ràng nhưng cũng đã cảm nhận được đối phương đang nghĩ gì.
Tiên Minh muốn thành lập Thần Cơ dự bị doanh, Nam Hoa luận đạo sắp quyết xuất giành vị trí đầu bảng, thế hệ thanh niên nhân tài xuất hiện lớp lớp, vào thời điểm này, người Nam Cảnh đã tị thế trong một thời gian dài bỗng xuất hiện, chắc chắn sẽ có tác động rất lớn đến cách cục thiên hạ hiện tại.
Huống chi… nhóm người Nam Cảnh này, thật sự rất mạnh.
Sở Tư Niên: “Tàng Phong kỳ Hóa Thần cảnh tu sĩ, Nam Cảnh quả thực là ngọa hổ tàng long.”
Mộ Vãn cau mày: “Tàng Phong kỳ Hóa Thần cảnh, dù ở đâu cũng là nhân vật vang danh một thời, Nam Cảnh để một người như vậy dẫn đội tới đây là có ý gì.”
Không biết vì sao, trong lòng nàng ta có một dự cảm không lành.
Nam Cảnh, kiếp trước nàng ta tình cờ nhìn thấy trong thư của Tạ Thiên Hành có đề cập đến mấy chữ, nhưng lại không hiểu rõ trong thư viết gì, chỉ mơ hồ nhìn ra, trước khi chưởng môn Linh Hư Tử của Thương Hoàn vũ hóa đã từng dặn dò Tạ Thiên Hành chuyện gì đó, khiến Tạ Thiên Hành luôn ghi tạc hai chữ “Nam Vực” này trong lòng.
Nhưng sau này Tạ Thiên Hành tiến giai tới Thái Hư, trở thành tiên tôn địa vị cao, khi đó Nam Cảnh vẫn giống như hiện tại, giữ vững thần bí với người bên ngoài.
Không nghĩ tới kiếp này lại có thay đổi lớn như vậy.
Mộ Vãn đè nén sự bất an trong lòng, một tay cầm đao, ôm nó vào trong lồng ngực.
Không chỉ như thế, dù các đệ tử Thương Hoàn dưới đài mặt không đổi sắc, nhưng đều đã âm thầm đề phòng.
Xông tới đúng lúc đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn và đồ đệ của Mặc Quân tiến hành quyết đấu giành vị trí đầu bảng, dù thế nào đi nữa, Thương Hoàn bọn họ không cảm nhận được bất kỳ chút thiện ý nào.