XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 319
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:21:56
Lượt xem: 16
“Chúng ta đây không phải chờ được ngươi rồi sao.”
“Nhưng lúc ấy các ngươi cũng không biết sau bao lâu ta mới xuất hiện.” Kỳ Niệm Nhất cau mày nói: “Nếu ngươi lấy thân tế kiếm không có tác dụng thì sao? Ngươi cũng không thể thành công biến thành kiếm linh thì sao, ngươi làm sao bây giờ?”
“Vậy coi như kế hoạch này hoàn toàn tuyên bố thất bại thôi.” Phi Bạch buông tay, bình tĩnh nói: “Dù sao khi đó ta đã chết, sau đó thế giới làm sao bây giờ, ta cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể để cho người cao hơn đến chống đỡ hôm nay thôi.”
Kỳ Niệm Nhất vậy mà lại nghiêm túc tự hỏi một chút: “Ngươi nói có lý.”
Khi còn sống mình đã cố gắng hết sức, vậy sau khi chết, mặc kệ nó hồng thủy ngập trời.
“Nhưng ngươi… vì sao muốn làm chuyện này nha?” Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng hỏi.
Thời gian ngàn năm, nhiều Thiên Mệnh Giả hiến tế tới tới lui lui như vậy, nhiều người gặp chuyện cực ác trên thế gian nhưng vẫn lựa chọn im lặng không nói, bọn họ hoặc là khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn trở thành đồng lõa.
Vì sao là hắn chứ, hắn có lý do gì phải làm chuyện này?
Kỳ Niệm Nhất vốn định hỏi, năm đó có phải trong những người hiến tế đó từng có một người là thân nhân bạn tốt của hắn hay không, để cho hắn muốn đi cứu vãn, muốn ngăn cản một thế hệ thiên mệnh lặp đi lặp lại này.
Nhưng Phi Bạch suy nghĩ một chút, lại cau mày suy nghĩ sâu xa: “Hỏi chuyện này làm cho ta không trả lời được, thời gian quá xa xăm, một chốc một lát ta cũng không nói được. Nếu muốn nói thì có lẽ là không quen nhìn đi.”
Câu trả lời này đơn giản ngoài dự đoán của mọi người, phải nói rằng mỗi một đáp án của Phi Bạch vào giờ phút này đều đơn giản mà ngoài dự đoán của mọi người.
Thấy bộ dạng sửng sốt của Kỳ Niệm Nhất, Phi Bạch kiềm chế xúc động muốn xoa tóc của nàng tóc, hắn nói:
Cố Diệp Phi
“Đúng vậy, trên bút ký viết không sai, bởi vì ta không vừa mắt hành vi đẩy người vô tội đi ra ngoài chịu c.h.ế.t của bọn họ như vậy, mà ta lại vừa lúc có năng lực này có thể ngăn cản tất cả.
Lại hoặc là bởi vì lúc ấy ta đã là một trong những người cao nhất trên đời này, nhưng vẫn cứ không tìm được đường ra cho Thâm Uyên trong thế giới này, cho nên ta lựa chọn buông tay đánh cược.”
Cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-319.html.]
Không có yêu hận tình thù kinh thiên động địa gì, cũng không có tiếc nuối cả đời khắc cốt ghi tâm gì.
Chỉ là một nguyện vọng đơn giản và cố gắng.
Kỳ Niệm Nhất mím môi, nghiêm túc nói: “Ngươi thật là người tốt.”
Nàng không nghĩ ra càng nhiều từ khác để hình dung cảm giác của nàng đối với Phi Bạch vào lúc này, vì thế chỉ có thể buột miệng thốt ra cảm nhận chân thật nhất trong lòng.
Phi Bạch cười chấp nhận khích lệ của nàng, cũng không biết vì sao khi nghe được hai chữ người tốt này thì trong lòng có chút bồn chồn.
Cảm nhận được cảm xúc của nàng, hắn đến gần một chút, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi là ta của năm đó, ngươi có thể làm chuyện tương tự hay không?”
Kỳ Niệm Nhất suy tư một lát, sau đó nói: “Sẽ.”
Nếu năm đó nàng và Phi Bạch gặp phải tình huống tương tự, vậy nàng cũng sẽ lựa chọn giống như hắn.
Không liên quan đến những thứ khác, đây chỉ là lựa chọn mà bọn hắn tất nhiên sẽ đưa ra.
“Thật sự, ngươi là một người rất tốt rất tốt.” Kỳ Niệm Nhất cười khẽ: “Hơn nữa vận may cũng không tệ.”
Nàng kiêu ngạo nói: “Bởi vì sau ba trăm năm, ngươi thật sự chờ được ta.”
Chờ được một người sẵn sàng hơn nữa có năng lực hoàn thành kế hoạch này.
Nhìn bộ dạng của nàng, Phi Bạch chậm rãi nở nụ cười.
Đúng vậy, may mắn, chờ được nàng.
Thấy nàng không lại hỏi nhiều, trong lòng của Phi Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng rốt cuộc có thể lướt qua chuyện này, nhưng không nghĩ rằng một lát sau Kỳ Niệm Nhất lại đột nhiên hỏi: “Cho nên, ngươi có quan hệ gì với sư tôn của ta?”