XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 598
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:45:02
Lượt xem: 11
Ngọc Trùng Cẩm ngượng ngùng nở nụ cười: “Là ta đường đột rồi.”
Hắn than ngắn thở dài nói: “Ngưỡng mộ thật đấy.”
“Đúng vậy.” Lê Nhạn Hồi thở dài nhẹ nhàng đáp: “Lúc ở Nam Hoa luận đạo, chúng ta vẫn còn là một thân một mình, chưa từng kết hôn, không ngờ sau một thời gian dài xa cách, Kỳ đạo hữu thậm chí đã tìm thấy đạo lữ rồi, Nhan Huy bái phục.”
Kỳ Niệm Nhất thật lòng nói: “Đừng có nói mấy lời kiểu như vậy, Nhạn Minh Kiếm nghe được sẽ không vui đâu.”
Lê Nhạn Hồi lập tức xin lỗi kiếm của mình: “Ý của ta không phải là cảm thấy ngươi không tốt đâu.”
Tiêu Dao Du vẻ mặt chấn động nhìn một màn này, tâm tình phức tạp cảm khái nói: “Kiếm tu các người kỳ lạ thật đấy.”
Tại sao có thể đem chuyện “kết thành đạo lữ cùng kiếm của mình” nói một cách tự tin thẳng thắn như vậy hả?
Diêu Quang chọc chọc bả vai Kỳ Niệm Nhất, thấp giọng nói: “Thần Tử đại nhân, không giới thiệu với chúng ta một chút sao?”
Kỳ Niệm Nhất lúc này mới dẫn một đám người Nam Cảnh đi làm quen với nhóm bạn của nàng.
Ngọc Trùng Cẩm tò mò nói: “Chẳng phải Nam Cảnh vẫn luôn có kết giới phong tỏa, người bên ngoài không được vào, người bên trong cũng không được ra hay sao? Sao ngươi lại vào Nam Cảnh được vậy, còn dẫn theo nhiều người Nam Cảnh như vậy cùng nhau xuất hiện ở trên chiến Thâm Uyên nữa?”
Tiêu điểm chú ý của Tiêu Dao Du lại là một cái khác, lông mày của nàng ta sắp bay ra ngoài rồi, kinh ngạc nói: “Thần Tử đại nhân?”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Đúng vậy.”
Nàng nghiêm túc nói: “Xin phép cho ta tự giới thiệu lại một lần nữa, ta, Kỳ Niệm Nhất, hiện tại là Thần Tử của Thần Điện Lạc Anh ở Nam Cảnh.”
Đám người: “...”
Ngọc Trùng Cẩm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thần Tử là làm cái gì thế? Chúng ta có cần phải hành lễ không?”
Tiêu Dao Du lẩm bẩm: “Ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì ở Nam Cảnh thế...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-598.html.]
Tình cảnh thật sự quá mức hỗn loạn, Kỳ Niệm Nhất phải mất rất nhiều công sức mới có thể giải thích rõ ràng cho bọn họ hiểu được bản thân mình Nam Cảnh như thế nào, còn có quá trình trở thành Thần Tử lại ra làm sao.
Lê Nhạn Hồi khẽ cười nói: “Không ngờ trong khoảng thời gian này, trải nghiệm của Kỳ đạo hữu lại phong phú như vậy.”
Trong lúc nói chuyện thì có một bóng người bay tới.
Nàng ta vừa mới xuất hiện, mọi người đều ngừng nói chuyện, tất cả đều nhìn về phía nàng ta.
Diêu Quang nhìn không chớp mắt, cảm thán nói: “Đẹp quá.”
Hôm nay Diệu Âm ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Kỳ Niệm Nhất vừa mới tiến vào kết giới đã nhìn thấy dáng vẻ Diệu Âm đang đứng ở giữa trung tâm trạm gác trên vân đài, giẫm lên chiếc trống khổng lồ kia, nhảy múa uyển chuyển.
Tiếng trống lúc thì nhỏ như hạt mưa, khi thì hùng vĩ như sóng lớn, từng tiếng trống nối tiếp nhau, kèm theo tiếng nhạc lạnh lùng của âm tu, mỗi bước chân đều giẫm lên phía trên Thâm Uyên, chặn lại rất nhiều đòn tấn công thần niệm cho tất cả mọi người.
Có lẽ chính bởi vì điều này mà hôm nay Diệu Âm mới mặc một bộ trang phục múa.
Trên chiếc trang phục múa được chia thành hai phần trên và dưới, phần trên là một màu đỏ son tươi sáng, phía dưới vạt áo còn được điểm xuyết hoa văn bằng tơ vàng và những sợi dây ngọc trai hình giọt nước được mạ vàng.
Màu sắc tươi đẹp như thế, mà cái khuôn mặt kia của Diệu Âm lại càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Cố Diệp Phi
Nàng ta bước nhanh tới, không hề nói chuyện, trong ánh mắt hàm chứa ý cười nhìn Kỳ Niệm Nhất, đi lên phía trước cho nàng một cái ôm thân mật.
[Chúc mừng trở về an toàn.]
Diệu Âm là đệ tử của Thiên Cơ Tử, đương nhiên cũng chuyện nàng đi Nam Cảnh.
Nàng ta nhìn quanh một vòng, nhìn thấy dáng vẻ Kỳ Niệm Nhất được mọi người ở Nam Cảnh vây quanh bảo vệ ở phía giữa, nụ cười càng sâu.
[Xem ra ngươi ở Nam Cảnh sống cũng khá tốt nhỉ.]
Kỳ Niệm Nhất kéo lấy tay nàng ta: “Tốt lắm, mọi việc đều tốt.”