XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 818
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:54:09
Lượt xem: 17
Năng lượng tín ngưỡng mà nhóm u hồn không có được, cứ luôn khao khát cả ngàn năm nay, rốt cuộc cũng đã hiện diện trước mặt chúng.
Mang dáng vẻ có thể gội rửa hết tất cả mọi thứ.
Sau khi nhát kiếm ấy được c.h.é.m ra, trong đầu Kỳ Niệm Nhất bất chợt trống rỗng, thất thần.
Chờ cho đến khi những người khác lên tiếng gọi, nàng mới có thể dần tỉnh táo lên.
Mộ Vãn không kiềm được nỗi xúc động, ôm Kỳ Niệm Nhất, nức nở nói: “Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.”
Kỳ Niệm Nhất hít sâu vài cái, bình ổn lại hơi thở của bản thân, bình thản nói:
“Đúng vậy, đã kết thúc rồi.”
Nàng cười khẽ: “Chúng ta về nhà thôi.”
Bên trong Thâm Uyên, chẳng sợ Đạo Tôn trầm ổn nhất, đến râu dài trên mặt cũng chẳng thể che dấu được ý cười bên khóe miệng.
Kỳ Niệm Nhất đi cuối cùng.
Bên trong Thâm Uyên vẫn sâu thẳm như thế, rất dễ để bị lạc đường.
Mọi người không hề ý thức được nàng, không theo kịp.
Nàng đứng bên trong Thâm Uyên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ vẫn còn một bước cuối cùng.”
Nàng nhìn trường kiếm trong tay, đôi mắt dường như chẳng muốn dời đi.
Ngay sau đó, trước mắt bị Vân Dã thay thế.
Hai bọn họ chăm chú nhìn đối phương, chỉ lộ là một nụ cười.
“Chúng ta đưa Bạch Trạch về nhà.”
Kỳ Niệm Nhất điều khiển thần niệm, chậm rãi rút hết năng lượng của Bạch Trạch từ trong cơ thể mình ra.
Nhưng vào lúc này, nàng chợt nghe thấy thanh âm của Bạch Trạch.
“Ngươi đã đến bước này rồi, những cái u hồn đó cũng đã biến mất, vì sao ngươi còn muốn tiến thêm một bước nữa?”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Ta đã đồng ý giúp ngươi có thể sống lại.”
“Hơn nữa, chỉ có thể chôn vùi toàn bộ Thâm Uyên, thì mọi thứ mới được coi là thật sự kết thúc.” Kỳ Niệm Nhất nói, “Chỉ cần Thâm Uyên vẫn còn, vậy bất luận trong đó có cái gì, thì đều sẽ trở thành tai họa ngầm cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-818.html.]
Cố Diệp Phi
“Ác niệm sẽ không bị tiêu diệt vĩnh viễn, ta thật sự không thể chắc rằng sau này sẽ không còn bất kỳ u hồn nào có thể ngóc đầu nổi dậy nữa hay không.”
Bạch Trạch lại nói: “Ngươi có biết nếu ta sống lại, ngươi sẽ phải trả giá cái gì hay không?”
“Bộ phận cuối cùng ngươi tìm được ở Yêu Vực, cũng chẳng phải là trái tim của ta.”
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi vươn tay, chạm lên lồng n.g.ự.c mình, cảm nhận tiếng tim bản thân mình đập.
“Trước đó ngươi đã nói, hai mắt của ngươi trên người ta chính là nơi truyền đến thần lực, những đấy không phải là sự thật nhỉ.”
“Một đôi mắt, sẽ không thể có được thần lực mạnh mẽ giống ngươi đến vậy được.”
Bạch Trạch thở dài, dường như đang tuyên án:
“Ngươi mới chính là trái tim của ta.”
Một ngàn năm trước, khi hắn bị g.i.ế.c chết, thân thể đã bị phân ra mai táng ở rất nhiều địa điểm, mà rất nhanh đã có người cướp đi trái tim hắn.
Trái tim kia chịu đựng lễ rửa tội cả ngàn năm, cuối cùng đã hóa thành Kỳ Niệm Nhất, dừng ngay bên trong thành Trung Châu Tây Kinh, được hoàng đế nhân loại nhặt về, nuôi lớn.
“Ngươi là trái tim của ta, cho nên ngươi có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ của ta.”
Lông mi Kỳ Niệm Nhất run rẩy, bình tĩnh nói: “Ta đã đoán được.”
“Khi tiến vào Yêu Vực, ta đã thoáng nhận ra.”
Kỳ Niệm Nhất nhàn nhạt nói: “Nhưng như vậy thì sao?”
Bạch Trạch bỗng chốc chẳng thể mở miệng được.
Kỳ Niệm Nhất không lên tiếng nữa, kiên đinh nhìn về phía Vân Dã.
Bọn họ nắm tay nhau, đồng thời cầm lấy chuôi kiếm Phi Bạch.
Tất cả đều hiểu rõ, chứ không chỉ một mình Kỳ Niệm Nhất.
Phi Bạch là vật dẫn linh hồn của Vân Dã.
Nhưng Phi Bạch lại là dùng xương cốt của Bạch Trạch mà đúc thành.
Nếu Bạch Trạch quay trở lại, vậy hai bọn họ có lẽ là sẽ đều c.h.ế.t đi.
Ẩn sâu trong đáy mắt Vân Dã chính là sự miễn cưỡng và đau lòng, tay hắn nắm lỏng chuôi kiếm, bị Kỳ Niệm Nhất mang theo, dùng chiêu kiếm yêu thích của nàng, đ.â.m xuyên chính thân thể nàng, dùng thanh kiếm ấy rút ra huyết nhọc của nàng, lấp đầy khối cơ thể cuối cùng còn sót lại của Bạch Trạch.