XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 819:Đại kết cục 1
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:54:24
Lượt xem: 20
Dùng bản mạng kiếm để tự hại bản thân, kiếm linh tổn thương chủ nhân.
Bất luận là Kỳ Niệm Nhất hay Vân Dã, họ đều cảm nhận được nỗi đau đớn xé rách linh hồn.
Loại đau đớn này như muốn xé rách họ ra từng mảnh, rồi tập hợp lại thành một dáng vẻ không thuộc về họ.
Linh hồn Kỳ Niệm Nhất đau nhức, dòng m.á.u trong người nàng dần rời bỏ nàng mà đi, nàng dường như đã nghe thấy tiếng gào rống của chính mình, nhưng cuối cùng nói lại giống như nàng chưa từng phát ra bất kỳ tiếng được nào cả.
Thẳng cho đến khi mọi thứ quay về trạng thái yên tĩnh.
………..
Chờ đến lúc mọi người quay về từ Thâm Uyên, tất cả bọn họ đều rưng rưng, nở nụ cười ui vẻ, ôm lấy nhau hoan hô.
Cố Diệp Phi
Khi chiến ca vang lên, trong Thâm Uyển truyền ra một tiếng động inh tai nhức óc.
Thâm Uyển vắt ngang đại lục, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ mà nhanh chóng khép lại.
Hệt như có một đôi tay, lấp đầy khoảng trống ấy từng chút một.
Tiêu Dao Du kinh hoàng hỏi: “Nàng đâu rồi, sao nàng ấy vẫn chưa ra?”
Nàng ta vừa dứt lời, những người ở đó liền lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh thần thánh không thuộc về thời gian này, phát ra từ bên trong Thâm Uyên.
Bọn họ bất chợt nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng chậm rãi bay lên, trên bầu trời dường như hiện lên một bóng dáng, là chân thân của Bạch Trạch mà bọn họ đã từng được nhìn thấy trong ảo giác.
Da lông hắn trắng như tuyết, hai sừng tựa như ngọc, đôi mắt hiện lên kim sắc lộng lẫy, rực rỡ.
Thần lực trên khắp trời đất nhanh chóng tụ về phía Bạch Trạch.
Mọi người ngước nhìn vị thần minh bay lên trời sao, trên bầu trời bỗng hiện lên một cái lốc xoáy kim sắc.
Nhìn vị thần minh kia biến mất ở cuối màn trời, hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Thâm Uyên cũng theo đó mà được giải quyết triệt để,
Nhưng còn có một người chẳng thể trở về nữa.
………….
Ba năm sau, nơi vốn là Thâm Uyên đã có được sự yên bình thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-819dai-ket-cuc-1.html.]
Sau khi Thâm Uyên biến mất, nơi này xuất hiện nên một cây non.
Bên ngoài cây non được bao bọc bởi băng tuyết, chiếc lá của nó có màu vàng đỏ.
Cực kỳ giống chiêu kiếm mà năm đó Kỳ Niệm Nhất từng dùng, tên là Chiếu Cô Quang Kiếm.
Năm đó, sau khi Thâm Uyên được lấy đầy, sức mạnh đóng băng cả đại lục của Diệp Hi Vi nhanh chóng biến mất, chỉ trong một đêm, đại lục đã từ mùa đông giá rét biến thành mùa xuân.
Băng tuyết khắp mọi nơi đã biến mất hết từ lâu, chỉ trừ một mình cái cây này.
Sau thời gian ba năm, cái cây kỳ lạ ấy chầm chậm lớn lên, lấy tốc độ không thể tưởng tuọng nổi mà phát triển thành một cây đại thu cao lớn.
Vây chung quanh đại thụ chính là rừng trúc ngàn dặm.
Nơi này không được dùng để xây dựng bất cứ cái gì cả, nhưng không biết là ai đã gieo trồng các phiến trúc ấy.
Cây trúc xanh um, tươi tốt, lay động qua lại, trải dài ngàn dặm chẳng thấy được điểm cuối.
Thường thường sẽ có người mang rượu đến đó, nghỉ ngơi thật lâu rồi mới rời đi.
Cũng có rất nhiều người đến, rồi lại đi.
Có người chỉ đến đưa một bó hoa, cũng có người mang đến một dĩa điểm tâm.
Hoặc là một cục tẩy kiếm thạch chẳng hạn.
Ba năm nữa tiếp tục trôi qua, mọi người vẫn chẳng hề từ bỏ, thường xuyên chạy đến đó, mong muốn có thể chờ đợi được một kỳ tích xuất hiện.
Một ngày nọ, Mộ Vãn xách bình rượu tới.
Nàng chẳng thích uống rượu, nhưng Niệm Nhất lại rất thích, nên lần nào nàng cũng mang đến.
Mỗi lần đến đây, nàng đều đổ rượu xuống mặt đất.
Nơi này không có tấm bia đó, cũng chẳng có pho tượng.
Thật ra chẳng phải là bọn họ bủn xỉn, nhưng chỉ là bọn họ không tin, người kia không còn nữa.
Gió đêm thổi qua, Mộ Vãn dựa vào cây đại thụ, dùng một chiếc lá trúc, thổi ra một giai điệu tùy ý.
Giai điệu du dương, đã được lưu truyền ở Đông Châu khá nhiều năm,
“Đã nói là cùng nhau về nhà mà.”
Mộ Vãn nhẹ giọng than, bị một cơn gió thổi bay đi.