Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:17:06
Lượt xem: 11
“Đám lợn rừng đều bị kẹt giữa cây trúc, mệt đến không rên rỉ nổi!”
Nói xong, đám trẻ còn xoa bụng cười phá lên.
“Cả thảy ba mươi bảy con lợn rừng đấy!”
Thôn dân lại đần người ra, sao bọn họ càng nghe càng mù mờ thế này, đừng bảo bọn nhỏ nói đùa dỗ người ta chơi chơi nhé.
Dù là thế nào, thôn dân cũng nửa tin nửa ngờ quay về lấy đồ, thông báo cho hàng xóm láng giềng rồi cùng nhau đi tới chỗ vắng vẻ kia.
Bọn họ tới gần đã thấy Kha Nguyên Tuế đi tới đi lui.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mau lên đi.” Ba từ vừa nóng ruột, vừa kích động, đủ để khiến mắt thôn dân sáng lên, họ chạy vội tới.
Mấy chục thôn dân cũng gia nhập hàng ngũ nhìn đám lợn rừng.
“Ối cha mẹ ơi, thịt lợn rừng thực sự rơi từ trên trời xuống kìa.”
“Tôi đã nói mà, bảo sao hôm qua bầy sói tru đến nửa đêm, hóa ra là đuổi đám lợn rừng này rơi xuống vách núi...”
“Chậc chậc, nửa đêm nửa hôm ai có thể nghe thấy lợn rừng kêu? Nếu không phải người nhà họ Kha phát hiện ra, đám thịt lợn rừng ngon lành này đã bị quạ đen, đại bàng xơi tái rồi...”
Lúc này trong lòng mọi người đều thực sự tin rằng Kha Mỹ Ngu đúng là túi may mắn, muốn gì là có đó!
Thôn Lạc Phượng lại ăn mừng một ngày, gần như mấy đổ tể xung quanh đều được mời tới.
Bởi vì đã từng phân chia thịt lợn một lần nên lần này họ vẫn giao một nửa thịt lên như cũ, số còn lại người trong thôn đều để Tần Nguyên Cửu giúp sắp xếp.
Mười tám con lợn được khoảng hơn bốn nghìn năm trăm cân, vì thời tiết lạnh, giá thịt lợn nuôi cũng tăng lên chứ đừng nói đến đây là thịt lợn rừng.
Tất cả mọi người đều tha thiết nhìn Tần Nguyên Cửu.
Kha Mỹ Ngu cũng sáp lại cạnh anh, hiếu kỳ nhìn ngó.
“Đồng chí Tiểu Tần, cậu đến từ thành phố lớn, có kiến thức, có bản lĩnh, bọn tôi đều tin cậu!”
Tần Nguyên Cửu ngước mắt nhìn mọi người, khẽ cười rồi gật đầu: “Vậy để tôi nói nhé?”
“Nói đi, nói đi, Tiểu Tần, cậu là con rể của thôn Lạc Phượng chúng tôi, là người thân của chúng tôi, có lời gì mà không thể nói?”
Hơn nữa nếu như nhà họ Kha lặng lẽ lấy hết đống thịt này, những người khác chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Vì phần khí phách này của nhà họ Kha, mọi người đều yêu thích họ thật lòng, cũng kính phục người cầm lái nhà họ Kha là ông bà nội Kha và cả đám con trai, con gái chất phác lương thiện của hai người nữa.
“Thôn ta có gần chín trăm nhân khẩu, mỗi người bất kể là già trẻ lớn bé gì đều được phân chia đất nhưng thanh niên trai tráng chỉ chiếm một nửa, đất đai được canh tác có hạn.
Hơn nữa sản lượng lương thực không cao.
Nếu muốn thực hiện chính sách mỗi nhà đều có thể ăn no, chúng ra phải giải quyết từ hai phương diện.
Cái thứ hai chúng ta chưa đủ năng lực, tạm thời chưa cần suy nghĩ tới nhưng cái đầu tiên chúng ta vẫn có hy vọng thay đổi được.”
Mọi người nghe xong đều sững sờ, không nhịn được mồm năm miệng mười hỏi: “Đồng chí Tiểu Tần, thay đổi thế nào? Chúng ta chỉ có ngần đấy con người, có thể làm được bao nhiêu việc đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-130.html.]
Đợi con kênh xây dựng xong, sang năm việc tưới tiêu bớt vất vả nhưng khai khẩn đất đai rồi trồng trọt vô cùng phí sức, có thể hành người ta mệt mỏi...
Không đúng, đồng chí Tiểu Tần, bây giờ đang thảo luận chuyện xử lý thịt lợn mà, sao cậu lại nhắc tới làm ruộng, lẽ nào hai cái này liên quan gì đến nhau sao?”
Họ thảo luận nửa ngày trời mà không nghĩ ra được phương pháp giải quyết vấn đề.
Sau khi trưởng thôn hô dừng, mọi người đồng loạt nhìn Tần Nguyên Cửu.
“Lần này chúng ta nung gạch có thấy tiết kiệm được sức lực không?” Tần Nguyên Cửu không tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ nhắc tới chuyện nung gạch.
Những người trẻ tuổi có quyền phát ngôn nhất, họ nhao nhao gật đầu, vẫn còn hưng phấn không thôi: “Anh Cửu, tiết kiệm sức, đúng là không tốn nhiều công!”
“Mấy máy móc cỡ lớn anh mượn từ xưởng máy móc giúp từ khâu lấy đất đến vận chuyển tới quấy trộn rồi lại chuyền đi, vân vân trở thành dây chuyền chuyên nghiệp, có thể không tiết kiệm sức sao?
Cứ theo tình hình này, có lẽ trước khi vào vụ mùa, chúng ta không chỉ có thể xây xong chuồng của gia cầm, gia súc mà còn có thể nung xong hết gạch cần để xây nhà cho cả thôn!”
Nói đến đây, đã có người hiểu ra: “Đồng chí Tần muốn dùng máy móc cỡ lớn để giúp chúng ta trồng trọt sao?
Cả ngày chúng tôi đều nghe loa phát thanh, nước E người ta đã có máy gì mà giúp trồng trọt theo hướng nhất thể hóa, một người có thể lái máy kéo, vèo một cái là có thể thu hoạch xong một mẫu đất...”
Mọi người đột nhiên thông suốt, lại vừa không dám tin, chỉ có thể nóng nảy nhìn Tần Nguyên Cửu.
Kha Mỹ Ngu nhéo anh, cười khẽ: “Anh Cửu, anh đừng thừa nước đục thả câu nữa.”
Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô, mặt thản nhiên nói: “Bởi vì chúng ta tự nung gạch, xây nhà, còn tiền để mượn máy móc cỡ lớn do xã bỏ ra, nên hai mươi đồng mỗi thôn dân chúng ta gom góp chỉ dùng để cung cấp đồ ăn cho công nhân và mua các loại gia súc, gia cầm.
Có thể nói trừ lần đầu tư đầu tiên, tiền góp chung của thôn chúng ta còn thừa lại mười hai nghìn đồng. Nếu lần xử lý thịt lợn này ổn thỏa, chúng ta còn có thể thu về một khoản không ít nữa.
Lần trước, lúc mượn máy móc, tôi đã hỏi thử, một máy kéo giá hơn một nghìn đồng, chưa tới hai nghìn. Chúng ta có thể mua mấy cái máy kéo, đồng thời giải quyết vấn đề khai hoang tăng thêm diện tích đất trồng lương thực và vấn đề sức lao động, dành sức lực đi phát triển ngành nuôi trồng!
Chỉ cần giai đoạn đầu việc nuôi trồng của chúng ta đi đúng hướng, sau khi tích lũy được kinh nghiệm phong phú, chúng ta hoàn toàn có thể mở nông trường nuôi trồng chính thức, trang bị một loạt thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, ánh sáng, ấp trứng, vắt sữa,...”
Thôn dân chưa từng tiếp xúc với những thứ kia, chỉ dựa vào mấy câu nói của anh, trong đầu họ còn chưa hình dung ra được cụ thể, vẫn như lạc trong mây mù.
Có điều hai câu trước của anh, họ đều nghe rõ rồi, trong thôn có đủ tiền để mua máy kéo.
Nhất thời mọi người đều không bình tĩnh nổi nữa, thôn họ đột nhiên giàu rồi, họ luôn miệng bàn tán, trong thôn có máy kéo rồi, vậy bình thường họ đi họp chợ, lên thành thị đều không cần ngồi xe ngựa nữa, trực tiếp đi xe kéo là được.
Nghĩ tới ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của người làng khác, họ đều nhao nhao: “Mua, đồng chí Tiểu Tần, chúng tôi muốn mua xe kéo!”
Tần Nguyên Cửu nhướng mày, gật đầu: “Chúng ta không thể quá phô trương, một trăm mẫu đất một máy kéo, cày bừa, làm đất, nghiền thân cây rải ruộng, vận chuyển đường bộ, thu hoạch, gieo hạt đều cần dùng đến, sao có thể để nó rảnh rang cho người trong làng mượn dùng.
Lúc nông nhàn thì đi khai hoang, bất kể là trồng cỏ làm thức ăn cho gia súc hay trồng cây nông nghiệp không yêu cầu cao về độ phì nhiêu của đất đều có thể cải thiện điều kiện sống.”
Mọi người không nhịn được xòe tay ra đếm, thôn Lạc Phượng có tám trăm chín mươi người, là thôn đông dân trong xã Hồng Kỳ.
Nhưng vị trí địa lý của thôn rất tốt, mặc dù xung quanh toàn là dãy núi nhưng diện tích đất thích hợp trồng trọt nhiều, chỉ là nguồn nhân lực còn hạn hẹp, có vài mảnh đất được chăm sóc phì nhiêu còn vài mảnh khác lại để hoang nên người dân vẫn đang trầy trật lo cái ăn cái mặc.
Nếu như có máy kéo giúp đỡ, hơn bảy trăm mẫu đất trong thôn sẽ được cày xới, sản lượng lương thực chắc chắn sẽ tăng lên!
Khai khẩn thêm đất hoang, trồng cây làm đất màu mỡ…
Những người nông dân lòng đang sôi sục, họ càng nghĩ càng kích động.
Lúc thôn khác chỉ có vài cái xe bò, thôn Lạc Phượng bọn họ đã có máy kéo rồi! Đây không phải chuyện rất vẻ vang sao?