Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:59
Lượt xem: 13

Là một đầu bếp không thể xem nhẹ tầm quan trọng của lớp học văn hoá.

Nhất là đầu bếp, sức cạnh tranh giữa các đầu bếp rất lớn, họ đều phải cố gắng hết sức lôi đối phương xuống, gia tăng chỗ đứng của bản thân, cùng với tài chính và tài nguyên của những quán ăn khác.

Đầu bếp không chỉ quản bếp núc mà còn cần biết đọc danh sách mua hàng và biết giá các loại lương thực, rau củ, gia vị, không thể bị những người bên dưới nhân cơ hội giở trò lừa gạt.

Vì vậy, dù là bảo vệ trường học, đầu bếp hay những nhân viên chính thức khác đều phải vượt qua các lớp học văn hóa.

Những người mà hiệu trưởng Kỷ tiếp xúc đều là những người có học thức, trong tiềm thức ông xem nhẹ đến việc vợ chồng họ Kha đều xuất thân từ nông thôn.

Hai phó hiệu trưởng không để ý nhiều đến nhà họ Kha vì họ xuất thân từ nông thôn, nghĩ rằng họ sẽ không vượt qua được kỳ thi văn hóa.

Gia đình họ Kha không ngờ nhà trường tuyển sinh nghiêm ngặt như vậy, cũng may Kha Mỹ Ngu phải học nên không cho người khác trong nhà đi chơi, cô lập kế hoạch học tập cho mọi người, kể cả ông nội và bà nội.

Cha Kha và mẹ Kha vốn là học sinh cấp hai, đã có một số kiến thức cơ bản, lại thêm đợt này được rèn luyện chuyên sâu, mỗi ngày học một trang chữ lớn và bổ sung thêm thanh hoàn não, hai người họ đã tiến bộ nhanh chóng, ít nhất không còn sợ khi đối diện với kỳ thi nữa.

Dù sao những người dân thành thị đăng ký làm đầu bếp và nhân viên bảo vệ cũng không có trình độ văn hóa cao.

Tuy nhiên, họ đã một bó tuổi rồi mà vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển dụng, điều này vừa có ý nghĩa rất lớn, vừa mới lạ và hồi hộp đối với họ.

Trước khi khởi hành, Kha Mỹ Ngu và Vọng Đế Xuất đã thành kính chúc họ may mắn.

Hai người cười ha ha bởi không quá coi trọng chuyện đó.

Đề thi rất đơn giản, chỉ là một tờ giấy với mặt trước là tiếng Trung, mặt sau là toán học, tổng điểm là hai trăm, làm bài trong một giờ và độ khó ngang bằng với học sinh tiểu học lớp ba và lớp bốn ở đời sau.

Kết quả được công bố vào buổi chiều sau khi làm bài thi buổi sáng, không có bất ngờ, hai vợ chồng họ Kha đứng đầu, bước vào phần thi kỹ thuật.

Tần Nguyên Cửu đã tiến hành khóa huấn luyện đặc biệt cho cha Kha trước kỳ thi và đưa ông đến địa điểm huấn luyện cục cảnh sát bằng xe máy.

Kha Mỹ Ngu đưa cho mẹ Kha một thực đơn tự tay biên soạn, sau khi yêu cầu bà nghiên cứu, cô cũng ra ngoài tham gia cuộc vui, Vọng Đế Xuất bám đuôi cô, đôi cánh của nó lóe lên không ai có thể ngăn cản được.

“Cha.” Sau khi xuống xe, Tần Nguyên Cửu dẫn cha vợ đến địa điểm: “Đại học Bách khoa nói đang tuyển thêm công nhân và giảng viên, nhưng thực ra tin tức tuyển dụng chỉ là vài câu lưu truyền trong đơn vị, không để người ngoài biết, đơn đăng ký đã đủ người rồi.

Cha mẹ đều là người đi cửa sau. Việc như nhân viên bảo vệ, về cơ bản, đều dành cho lính đã giải ngũ. Bình thường họ huấn luyện rất nghiêm ngặt. Thực ra các phương diện của cha cũng không tệ lắm.

Chúng ta đến đây chỉ để chuẩn bị thôi.”

Theo các cuộc thi tuyển dụng trước đây, sẽ có bốn hạng mục trong kỳ thi tuyển nhân viên bảo vệ.

Đầu tiên là chạy bền, đòi hỏi phải mang vật nặng hai mươi kg di chuyển trong năm km; thứ hai là đấu võ, phải thách đấu thành công ít nhất một nhân viên kỳ cựu bằng tay không; thứ ba là tháo rời, lắp ráp và sử dụng s.ú.n.g ống, bảo vệ trường học là một nghề đặc biệt, bảo vệ an toàn cho nhân viên nhà trường nên phải sử dụng s.ú.n.g thành thạo, thứ tư là chạy vượt chướng ngại vật 400m!

Cha Kha có thể chạy bền và đọ sức, nhưng ông rất xa lạ với hai hạng mục sau.

Cho nên Tần Nguyên Cửu đưa ông tới đây, dự định trong hai ngày sẽ tiến hành hai lần luân phiên huấn luyện đặc biệt!

Cha Kha học rất nghiêm túc, Tần Nguyên Cửu dạy toàn kiến thức mới, nhưng chỉ nửa ngày ông đã nắm vững những điều cơ bản và có thể tự mình rèn luyện.

Kha Mỹ Ngu nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của cha Kha trên sân tập, cô nói: “Em không ngờ một công việc bảo vệ nhỏ lại khó giành được đến vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-191.html.]

“Chẳng thế thì sao? Mỗi công việc trong thành phố đều có mấy chục, hàng chục thậm chí hàng trăm người nhìn chằm chằm. Nếu không có đủ năng lực thì khó có thể nổi bật." Tần Nguyên Cửu cười khẽ, đút hai tay vào túi quần.

“Đồng chí Tần, quả nhiên là đồng chí!” Một cô gái trẻ mặc áo khoác nỉ kẻ trắng đen, quần nâu nhạt, thắt b.í.m tóc hình con rết, hơi thở hổn hển chạy tới.

Trên vai có một chiếc máy ảnh, cô ta đứng vững, giơ lên trước để chụp ảnh Tần Nguyên Cửu.

Anh khẽ cau mày, còn chưa kịp giơ tay che mặt, Vong Đế Xuất đã nhào tới, thành công lọt ống kính!

Trong khi người phụ nữ sửng sốt, Vọng Đế Xuất cười lên: “Đồng chí, hãy rửa ảnh và gửi bưu điện cho tôi một cái, cám ơn cô nhé!”

Cô gái cười ngọt ngào, nói với Tần Nguyên Cửu: “Đồng chí Tần, đây là vẹt đồng chí nuôi sao? Nó nói chuyện giỏi quá!”

Kha Mỹ Ngu sắc mặt lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đây là con vẹt của tôi.”

Người phụ nữ dường như vừa phát hiện ra cô, cười nhạt gật đầu với cô.

Ai dô, Kha Mỹ Ngu không khỏi chạm vào mặt cô ta.

Từ khi nào vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành của cô không còn sức sát thương nữa mà trở nên tầm thường giống như phồng nền thế này?

Cô trừng mắt nhìn Tần Nguyên Cửu, không thể cho một lời giải thích sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Nguyên Cửu bất đắc dĩ cười với cô, xoa xoa mái tóc mềm mại trên đầu cô, lộ ra vẻ chiều chuộng đáng ghen tị.

Tuy nhiên, khi anh quay mặt sang bên kia, làn gió xuân ấm áp biến mất trong nháy mắt, anh lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ kia: “Tôi xin lỗi, vị đồng chí nữ này, vợ chồng tôi sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.”

Người phụ nữ tổn thương nắm chặt camera: “Đồng chí Tần, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Dư Mộng Ni! Lần trước anh tham gia chiến dịch cứu hộ khẩn cấp đặc biệt ở tỉnh lỵ, tôi đã được anh cứu.

Tôi muốn phỏng vấn anh để mọi người biết về những hành động anh hùng của anh, học hỏi từ anh và tạo điểm sáng cho lý lịch của anh, giúp sự nghiệp của anh suôn sẻ hơn."

Kha Mỹ Ngu chớp mắt, cô đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi?

Tần Nguyên Cửu kiên nhẫn giải thích cho cô gái của mình: “Em quên lần trước lúc chúng mình đến tỉnh, cục cảnh sát gặp phải một vụ án khó sao? Anh đã giúp một chút.

Ồ, vậy là anh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!” Kha Mỹ Ngu gật đầu như không quan tâm.

Anh cười khẽ nhéo nhéo đôi má hơi phồng lên của cô, giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người khác lạnh gáy: “Nếu biết gây ra loại phiền phức này, thà anh không ra tay còn hơn.”

Dư Mộng Ni không dám tin nhìn anh: “Đồng chí Tần, anh không phải là người như thế!

Thật xin lỗi, tôi, tôi làm phiền anh sao? Thế thì tôi xin lỗi anh, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè để tôi có cơ hội báo đáp ân cứu mạng của anh."

Tần Nguyên Cửu lạnh lùng nói: “Tôi chính là người như vậy, tôi tham gia cứu viện nhưng tôi không vĩ đại như vậy, tôi làm để báo thù.

Đây là vợ tôi, cô ấy cũng không thích tôi có bạn khác giới, thế nên phiền cô tránh xa ra, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu!”

Nhận xét thẳng thừng và thô lỗ như vậy đến cả phụ nữ thời hiện đại cũng không chịu được chứ đừng nói đến phụ nữ thời đại này.

Dư Mộng Ni cũng lấy hết can đảm để xuất hiện, nhưng lúc này toàn thân cô ta run rẩy, có chút run rẩy, như thể niềm tin của cô ta đã sụp đổ.

Cô ta nhìn Kha Mỹ Ngu với ánh mắt oán giận, mím chặt môi, quay người bỏ chạy.

Kha Mỹ Ngu không để bụng, mỉm cười vỗ nhẹ vào cánh tay Tần Nguyên Cửu: “Đồng chí Tần, phong thái lịch sự của anh đâu rồi?”

Loading...